Editor: Hye Jin
Từ Thục Hoa còn chưa nói chuyện, nhưng bàn tay đang kéo đồ của Tư Ninh Ninh đã dừng lại, ngẩng đầu hỏi: “Cậu không đủ phiếu hả?"
Từ Thục Hoa ngượng ngùng gật đầu.
Tư Ninh Ninh im lặng một lúc, rồi hỏi: "Cậu có bao nhiêu phiếu? Tiền có thể lấy ra được bao nhiêu?"
"Tháng này, trong đội vừa mới phát ba phiếu dầu, lúc tớ từ nhà đến đây mẹ cho tớ hai phiếu dầu thông dụng cả nước..... Còn về tiền thì...."
Từ Thục Hoa ủ rũ: “Tớ có thể lấy ra được 2 đồng."
Liền tính là mua dầu bằng phiếu không đủ thì phải bỏ tiền, nếu dựa theo ban đầu mọi người bàn với nhau mỗi tháng hai cân dầu, cho dù hai người nơi nới ra chút, nhưng tình trạng của Từ Thục Hoa dù tiền hay là phiếu đều thiếu rất nhiều.
Nghĩ đến việc Mạc Bắc còn thừa nửa cân dầu, Tư Ninh Ninh trong lòng có ý tưởng, hiện tại cô không dám thực hiện, đành phải dời lại để tháng sau nhìn tình hình rồi tính.
Sau khi suy nghĩ rõ ràng, Tư Ninh Ninh nói: “Đưa tiền và phiếu cho tớ, việc này tớ giải quyết."
Mặc dù rất xấu hổ nhưng Từ Thục Hoa vẫn làm theo lời Tư Ninh Ninh, bởi vì cô không còn cách gì khác, đem tiền giấy cùng phiếu chỉnh tề sang: "Ninh Ninh tớ không có nhiều tiền một lúc, cậu yên tâm tớ biết mình phải trả cậu bao nhiêu tiền, tiền này tớ chắc chắn trả lại cho cậu."
Tư Ninh Ninh xua xua tay, không để ở trong lòng.
Trong không gian cô có nhiều dầu lắm, căn bản không cần quá lo lắng.
Điều mà Tư Ninh Ninh nghĩ là cả nhóm tháng rồi dư nửa cân dầu, khả năng nguyên nhân là bọn họ ăn khoai tây chưng cả đoạn thời gian, không xào rau, đương nhiên không dùng quá nhiều.
Nếu cứ theo chiều hướng này, cộng thêm tình hình tháng sau, nếu không có khoai tây mà dầu không dùng quá nhiều vậy thì mỗi tháng bớt lại nữa cân dầu, thương lượng với mọi người số lượng vừa phải để giảm bớt.
Bằng cách này, chiếu theo điều kiện của Từ Thục Hoa có thể giảm bớt gánh nặng cho cậu ấy, những người khác cũng có thể giảm áp lực.
Vẫn câu nói đó, cuộc sống còn hy vọng, thì con người mới còn nhiệt tình, giảm thiểu được vài chuyện không đáng có.
Buổi chiều tan tầm, Tư Ninh Ninh đã chuẩn bị xong những thứ cần thiết trong không gian, cho nên buổi tối cô không cần vào nữa, nam thanh niên giải tán, nữ thanh niên tán gẫu một hồi trong phòng, đèn tắt cả 4 đồng chí rơi vào mộng đẹp.
Triệu Hoành Binh biết được rằng những thanh niên trí thức thức sẽ đi thị trấn, lo lắng mọi người sẽ bị lạc giữa chừng, cho nên sáng sớm đã đi khắp đại đội hỏi xem có ai đi vào trấn không, đưa nhóm thanh niên trí thức cùng đi.
Vừa hay trong đội có mấy thím muốn vào trấn mua đồ, ước định thời gian tốt xong, nhóm thanh niên trí thức không dám chậm trễ, sáng hôm sau trời vừa hừng đông, bên căn nhà bên này đã vang lên tiếng cong cong của bàn chải đánh răng va vào cái ca tráng men.
Ai đó ngái ngủ thì thào: "Sao phải dậy sớm để đi thị trấn vậy? Gà trống trong đội còn chưa có gáy nữa đó?"
"Cậu cho rằng ai cũng như cậu à, còn có thể được nghĩ. Không nhìn thấy sao xã viên quanh năm không có ai có ngày nghỉ cả sao. Mua đồ xong còn về lại trấn nữa....Nhanh lên đi! Không ai chờ cậu đâu."
"Thôi đi cái người này, đang êm đẹp sao mà cứ tức giận là tức giận ngay thế? Thật là!"
Tư Ninh Ninh là một trong những thành viên buồn ngủ đến mơ màng.
Sau khi rửa mặt chuẩn bị xong xuôi, cô đi vào nhà ôm cái sọt tre đeo trên lưng, ngáp ngắn ngáp dài đi đến chỗ hẹn trước mới mấy thím.
Buổi sáng có chút lạnh, cỏ dại hai ven đường trên mặt trên đều là sương sớm, Tư Ninh Ninh đi ở vị trí cuối cùng, cho nên ống quần và giày vải hơi ươn ướt.
Giày vải vừa đi vừa trượt, còn người thì chưa có tỉnh táo, bước qua một con mương nhỏ chắn ngang đường, Tư Ninh Ninh tập trung ngáp dài, không ngờ lòng bàn chân đột nhiên trượt xuống, cả người loạng choạng, cái đầu lao thẳng xuống mương.