Mang Theo Không Gian Vật Tư Trở Về Thập Niên 70 (Bản Dịch)

Chương 94 - Chương 94: Đi Thị Trấn

Chương 94: Đi Thị Trấn Chương 94: Đi Thị Trấn

Editor: Hye Jin

Tư Ninh Ninh giật mình tỉnh táo hẳn lên, câu mắng chửi còn chưa kịp thốt ra khỏi miệng thì cổ bỗng dưng đột ngột bị siết lại, mặc dù không ngã vào mương thế nhưng muốn tắt thở rồi.

Bàn tay to túm lấy cái cổ áo cô thả ra sau khi đứng vững. Tư Ninh Ninh quay đầu lại, cẩn thận cảm ơn, lời còn chưa kịp nói thì bắt gặp ánh mắt thờ ơ như chướng tai gai mắt của Mạc Bắc.

“Cậu thoạt nhìn, chỉ là bề ngoài trông thông minh thôi.” Mạc Bắc liếc mắt Tư Ninh Ninh, một cái, tiêu sái đi đằng trước cô.

Đúng vậy.

Bề ngoài trông thông minh lanh lợi nhưng thực tế lại vụng về đến đáng thương, giống như con chuột ngốc bị con mèo hung ác dọa sợ.

Con chuột ngốc Tư Ninh Ninh :?

Mạc Bắc thật sự không lễ phép.

Người này thật sự nói chuyện không hề dễ nghe, cái gì gọi là bề ngoài nhìn thông minh?

Ý là nội hàm không thông minh? !

Tư Ninh Ninh trợn mắt xem thường, nhìn chằm chằm bóng lưng Mạc Bắc, ước gì có thể nhìn chằm chằm chọc thủng được hai cái lỗ máu trên lưng cậu ta, máu chảy đầm đìa.

Trong đội có mấy thím vừa đến, sau khi hai nhóm gặp nhau thì có một thím hỏi: "Các đồng chí thanh niên trí thức, các cháu đã đến đông đủ hay chưa?"

Xác định đã đến đông đủ thì mới ra hiệu lệnh bắt đầu xuất phát.

Vốn nghĩ mấy thím đi không quá nhanh, thế nhưng đến khi chân chính phải chạy theo mấy thím thì mới hiểu được....

Mấy thím trong đội ai cũng giỏi, làm việc nhanh nhẹn, chân tay gọn gàng. Đi ở phía trước mà cứ y như bay.

Tư Ninh Ninh phải phi nước đại một hồi bằng không sẽ bị tụt lại ở phía sau thật xa.

Sau khi đi bộ khoảng một tiếng rưỡi, cuối cùng cũng đến được thị trấn.

Mấy thím mua đồ không nhiều lắm, chưa đầy một tiếng đã trở về, nhóm thanh niên trí thức nắm chặt thời gian chạy đến cung tiêu xã tập hợp.

Tống Thư Hãn đẩy mắt kính, văn nhã đến mở lời: "Thím ơi, bọn cháu phải mua nhiều đồ, trong chốc lát mua không xong, bọn cháu đã nhớ đường rồi, giữa trưa sẽ về. Thím về trước đi ạ."

Phía sau, bao gồm cả Tư Ninh Ninh, gật đầu theo gà mổ thóc.

Các thím hai mặt nhìn nhau, không nói nhiều lời, cùng nhóm thanh niên trí thức đường ai nấy đi, bận việc của chính mình.

Ngay khi họ rời đi, thanh niên trí thức đã xếp thành một vòng tròn nhỏ, "Bây giờ chắc là khoảng bảy giờ. Chúng ta nên tập trung ở đây trước khi ăn trưa. Có vấn đề gì không?"

“Không thành vấn đề!”

Thương lượng thời gian tập hợp mọi người liền phân tán.

Mỗi người đều có chính sự, nhiệm vụ của mình, Tư Ninh Ninh hôm trước đã nói không cùng đường với mọi người, bởi vậy tách nhau đi không ai dính lấy muốn đi cùng cô cả.

“Tư thanh niên trí thức!”

Đã tách đoàn rồi mà đột nhiên phía sau có người kêu cô, Tư Ninh Ninh đông cứng quay người: "Sao vậy?”

Lý Lăng Nguyên đã đứng cách đó hơn mười mét: "Không có gì đâu, chính là muốn nói với cậu một câu, một người thì đừng đến những chỗ ít người, không an toàn.

Nói xong, Lý Lăng Nguyên thoáng nhìn về người bên cạnh, bồi thêm một câu: "Đây là lão đại Mạc bảo tớ nhắc nhỡ cậu."

Tư Ninh Ninh khá bất ngờ, ánh mắt nhìn sang Mạc Bắc, không nhìn còn tốt, vừa nhìn thì thấy ánh mắt của Mạc Bắc lạnh đến có thể giết chết người, nơi nào có nửa điểm "hữu nghị" nhắc nhở chứ?

Tám phần là Lý Lăng Nguyên thấy giữa họ có chút giằng co cho nên muốn dịu bầu không khí nên mới nói.

“Tớ đã biết, cảm ơn." Tư Ninh Ninh, với vẻ mặt tôi đã hiểu, lon ton chạy về phía trước, lưng đeo cái sọt, bỏ lại bóng lưng cho đám người phía sau.

Nhìn thấy Tư Ninh Ninh đã đi ra xa Mạc Bắc liền thu hồi ánh mắt, nâng đầu gối lên đá vào mông Lý Lăng Nguyên.

Bình Luận (0)
Comment