Mang Theo Không Gian Vật Tư Trở Về Thập Niên 70 (Bản Dịch)

Chương 95 - Chương 95: Cung Tiêu Xã

Chương 95: Cung Tiêu Xã Chương 95: Cung Tiêu Xã

Editor: Hye Jin

“Ôi nha, lão đại đá tôi làm gì á?”

Ánh mắt Mạc Bắc lạnh lùng, vẻ mặt có chút khó xử, cuối cùng vẫn là không nói gì, xoay người rời đi.

Lý Lăng Nguyên vội vàng đi theo phía sau: "Tớ nói sai sao? Cậu cứ nhìn thanh niên trí thức Tư, tớ còn tưởng cậu chính là có ý tứ đó á."

Không chịu nổi sự luyên thuyên của Lý Lăng Nguyên, Mạc Bắc đột ngột dừng lại, ngẩng cao đầu nhìn Lý Lăng Nguyên, ánh mắt giống như động băng ngàn năm, thành công khiến Lý Lăng Nguyên ngậm miệng, nổi một thân da gà.

Lúc này Lý Lăng Nguyên chỉ có một suy nghĩ, chính là, lần này hắn thật sự hiểu sai ý rồi.

"Nhiều lời."

Lý Lăng Nguyên co rụt cổ lại, đưa ngón trỏ và ngón cái ra trước mặt, khoa chân múa tay là động tác khóa kéo mồm lại.

...

Thị trấn không lớn, cả đoạn đường đi hết đánh giá cũng gần 40 phút đến một tiếng đồng hồ.

Cung tiêu xã liền kề với tiệm cơm quốc doanh, bưu cục, trạm thu mua lương thực, một đầu đường hơi xa về phía cuối đường.

Sau khi tách khỏi những thanh niên trí thức thức khác, Tư Ninh Ninh đi theo một vài phụ nữ xách giỏ trên phố đi đến chỗ Cung tiêu xã.

Thời đại này người dân chủ yếu mua nhu yếu phẩm hàng ngày từ Cung tiêu xã, những đồ vật lớn hơn chút, tỷ như khăn trải giường, máy may, xe đạp thì phải đến các bách hóa lớn.

Nhìn chung, cửa hàng bách hóa thị trấn không lớn, khả năng cao là những thứ quý giá như TV sẽ không có đâu, có cũng chẳng mấy ai mua, ở nơi thâm sơn cùng cố này, ai cũng nghèo.

Ở nông thôn tuy nghèo nhưng mà ở thị trấn vẫn có chút khác biệt.

Ví dụ, hầu hết nhà ở nông thôn đều nhà xây bằng gạch nung, ở thị trấn thì tốt hơn, nhà ngói cũng tương đối dễ thấy.

Cung tiêu xã là một nhà ngói nhị tiến, mặt bằng nằm ven đường, phía trên cửa có tấm băng rôn màu đỏ rộng khoảng 20 cm, dài nửa mét với dòng chữ “Hết thảy vì nhân dân phục vụ."

Hai bên vách tường cao đến thắt lưng tràn ngập các loại khẩu hiệu làm xúc động nhân tâm.

Tư Ninh Ninh đi theo người phụ nữ vào trong, đầu tiên đập vào mắt là hai dãy kệ chật cứng, một quầy kính dài màu xanh lục, tràn ngập hơi nở cổ xưa.

Hàng đống đồ vật bên trong, có thứ cô nhận thức được có thứ thì không.

Cô đang đánh giá xung quanh thì người phụ nữ đằng trước buông sọt xuống, cẩn thận xách đến chỗ kệ thủy tinh: "Chính mình làm việc, cơm no áo ấm! Đồng chí Tiểu Hà cô nhìn thử chút đây, là trứng gà, cung tiêu xã có thu không?"

Nhân viên bán hàng là một cô gái trẻ khoảng hai mươi tuổi, mái tóc dài được tết thành hai bím tóc trước ngực, đôi mắt trái xoan thanh tú, thuộc về dạng tiểu gia bích ngọc.

Trước sự thắc mắc của mấy người phụ nữ, người bán hàng mỉm cười hiền hậu, liếc nhìn vào giỏ rồi nói: "Cô ơi, trứng gà Cung tiêu xã vẫn luôn thủ, chỉ là số lượng, giá cả cố định, trứng gà chỉ thu trứng gà mới trong tháng, để lâu không được."

"Đồng chí Tiểu Hà yên tâm, trứng gà giao đến mỗi tháng, đều là của tháng đó, tươi ngon."

"Được, vậy tôi sẽ tính cho thím trước."

Người bán hàng mỉm cười gật đầu, sau đó hét về phía Tư Ninh Ninh: ""Vị đồng chí này, cô xem trước a, tôi bận bên này một chút liền tới."

Ai đến trước thì phục vụ trước, Tư Ninh Ninh không phải cái người xảo nguyệt đanh đá, gật gật đầu, cúi đầu nhìn dọc tủ kính.

Thời đại này rất đặc thù, mỗi hộ gia đình không được nuôi quá ba con gà, dù là nam hay nữ, nếu người còn không đủ ăn thì làm sao dư thức ăn mà đi nuôi gà.

Bình Luận (0)
Comment