Mang Theo Không Gian Vật Tư Trở Về Thập Niên 70 (Bản Dịch)

Chương 96 - Chương 96: Kiếm Tiền

Chương 96: Kiếm Tiền Chương 96: Kiếm Tiền

Editor: Hye Jin

Gà ở nhà thường được thả rông, ngày thường ăn sâu, giun gì đó.

Gà không béo, đẻ trứng cũng không nhiều, hoàn cảnh đặc biệt ở nhà thỉnh thoảng mới ăn một con, để dành được mười quả trứng trong nửa tháng quả là chuyện cực kỳ hiếm.

Tổng cộng có 4 người phụ nữ đến cung tiêu xã bán trứng, tổng cộng 35 quả trứng. Tư Ninh Ninh bên cạnh nhìn rõ ràng hết thảy, dựa theo giá mà Cung tiêu xã thu, 4 xu một quả, tổng cộng là 1.040 xu.

Trong số bốn người, người được nhiều nhất đại khái khoảng 50 xu, ít thì 20 xu, tiền tới tay còn chưa nóng nữa thì quầy bên cạnh đon đả chào hàng, nào là diêm, bông đồ các kiểu, chờ mua xong thì tiền đã vơi đi hết.

Tư Ninh Ninh thầm thở dài, giá cả hàng hóa những năm 70 đúng là thật sự rất rẻ, 1 đồng 4 xu mua được 35 cái trứng gàm đổi một chút trong tay cô có hơn 2 đồng, mua được hơn 50 cái trứng gà.

“Đồng chí, cô muốn gì?”

Cô gái ở quầy cắt ngang dòng suy nghĩ của Tư Ninh Ninh.

“Cái kia, trứng bán như thế nào?”

Người bán hàng đứng hình một chút, sau đó cười hỏi: “Cô không phải người địa phương nhỉ? Tôi nghe nói nơi này tới một nhóm thanh niên trí thức, đồng chí là thanh niên trí thức."

Ngữ khí rất kiên định.

Tư Ninh Ninh ngượng ngùng, bình tĩnh gật đầu.

Bỏ trứng vào tấm ngăn chuyên dụng, người bán hàng cười cười: "Cung tiêu xã thu mua trứng gà chứ không bán, muốn mua thì ra chợ, giả cả ngang nhau."

Cung tiêu xã thu trứng gà mỗi ngày, đến tối thì đưa sang bên kia, hôm sau là có thể bán ra.

Bởi vì số lượng ít và ngày cung cấp không cố định, bởi vì căn bản không có biện pháp nằm vùng, thường thường sáng sớm đi may mắn mới mua được.

Tư Ninh Ninh đại khái suy đoán ra một tí chuyện, không rối rắm chuyện trứng gà nữa.

Đứng ở quầy hàng dò hỏi vài thứ rồi ra vẻ suy tư, cuối cùng giả vờ bất lực với giá cả, không mua gì cả.

Lại lôi kéo nhân viên bán hàng nói chuyện thêm đôi câu, Tư Ninh Ninh bỏ ra 60 xu để mua mấy cân gạo và kẹo, xoay người ra khỏi Cung tiêu xã.

Cung tiêu xã thu lại trứng gà bán chúng đi mà không có chênh lệch hoa hồng. Có người nói hoạt động này dư thừa, nhưng nhìn chung thời đại ngày hôm nay là như thế, cá nhân không cho phép tự do mua bán, bị bắt thì quy tội đầu cơ trục lợi, sẽ bị kéo ra ngoài diễu phố.

Tục ngữ nói đúng, gan lớn no chết, gan bé thì đói chết.

Người nhát gan tuân theo quy luật, người mạnh dạn chấp nhận rủi ro làm liều, có cung thì sẽ có cầu, lâu dần sẽ xuất hiện cái gọi là “chợ đen”.

Mục đích chuyến đi này của Tư Ninh Ninh hôm nay chính là chợ đen.

Cô chỉ có hai đồng, tiêu hết 60 xu rồi chỉ còn thừa một đồng 40 xu, hai đến ba phiếu lương thực, trừ cái này ra không còn cái gì khác, không thể mua được gì.

Việc cần ưu tiên là kiếm tiền.

Tìm một nơi để đặt chiếc sọt phía sau xuống, dùng nó che dấu thu đồ mới mua vào không gian, lại cùng lại cái sọt đi trên đường, ánh mắt quét sang hai bên, thấy một hẻm nhỏ, không do dự bước chân đi vào.

Những ngôi nhà gạch ngói thị trấn vùng nông thôn không nhiều, hai bên ngõ đều là nhà gạch nung, mạng nhện giăng kín.

Tư Ninh Ninh đi dọc theo con hẻm một lúc, và cuối cùng dừng lại ở một góc.

Chỗ ngoặc này rộng hơn nhiều so với lòng đường, ven đường còn có hai bó tre đã chết, ở bên dưới còn hai cái sọt đã hỏng.

Tư Ninh Ninh nhìn xung quanh không có ai, trong ngõ cũng không có cửa sổ phụ, cô hơi an tâm, chui vào khu vực nhỏ ngăn cách vách tre, dùng hai bó tre che lại, cô quay đầu và bước vào không gian.

Bình Luận (0)
Comment