Editor: Hye Jin
Cảm giác không trọng lượng khiến Tư Ninh Ninh hơi loạng choạng, ổn định chút cô mặc kệ đám heo đi thẳng về biệt thự.
Trong phòng khách có những "đồ nghề" cô đã chuẩn bị từ trước và những mặt hàng, đồ vật mà cô định bán.
Vừa bước vào mép phòng khách, Tư Ninh Ninh bỏ cái sọt xuống, cởi cúc áo trên người, nhanh chóng mặc chiếc áo khoác nam kiểu Trung Quốc màu be đặt ở ghế sô pha từ trước, thay quần.
Ống quần dài cọ xuống sàn nhà, Tư Ninh Ninh mặc kệ nó, mang tóc giả, lấy mỹ phẩm nhanh chóng vào phòng tắm.
Lúc trước chuẩn bị vật tư cho tận thế, trong không gian vô số thứ, cô suy xét bản thân là con gái sẽ dễ chiêu họa, nên cô chuẩn bị không ít tóc giả nam.
Cũng không nhiều lắm, tổng cộng hơn tầm mười món.
Tư Ninh Ninh chỉnh trang lại trang phục của mình, sử dụng kem nền màu tối nhất, đem gương mặt thành màu lúa mạch, lấy kem che khuyết điểm dày để che đi hai nốt ruồi trên mặt. Sau đó, cô ấy vẫn chưa hài lòng, điểm thêm màu da nâu thêm một tầng.
Sau đó vẽ lông mày thành mày kiếm, dùng tạo khối làm rõ cái gò má cao lên, làm tăng lên đường nét góc cạnh cho giống một người đàn ông góc cạnh.
Làm xong cô đem tóc giả đội lên.
Cô mua hàng online không có tóc húi cua, Tư Ninh Ninh mua tóc giả kiểu tóc chó săn, chỉ dài khoảng 4-5 cm.
Nếu ngày tận thế đến, kiểu tóc này đại khái còn có thể mê hoặc vài người, ai biết lại xuyên đến những năm 70 chứ, hoàn toàn không tiêu hóa được cái này.
Đối mặt với hình ảnh bản thân trong gương, Tư Ninh Ninh kéo kéo tóc, suy nghĩ một chút, lấy kéo ra gắt lung tung một hồi, rồi dùng keo xịt tóc xịt xịt cố định.
Kiểu tóc soái ca thành cái đầu ổ gà, lởm chởm, che hết khuôn mặt, Tư Ninh Ninh xoay ngang xoay dọc nhìn gương.
“Hoàn mỹ! “
Ninh Ninh búng tay rồi quay lại phòng khách để xỏ đôi giày cao gót đế xuồng cô chuẩn bị từ trước.
Có rất nhiều giày thể thao, giày bông, dép lê thế nhưng giày cao gót cô không có chuẩn bị bao nhiêu, đây là đồ dùng của cô, là giày dép trước khi xuyên đến đây cô mang.
Nguyên chủ mang giày nhỏ hơn cô một chút, mắt cá chân cũng gầy hơn rất nhiều, haizz lớn nhỏ không có biện pháp, cô chỉ có thể tìm cách siết chặt hơn một chút.
Mang giày cao gót, ống quần sẽ không phết đất được nữa, ống quần đủ rộng cũng không thể nhìn thấy được giày cao gót bên trong, có thể cao thêm được một chút.
Nhưng mà nói đi phải nói lại, giày không vừa chân, cô đi đứng cẩn thận chứ không sẽ bị "lật thuyền" té ngã nhào mất.
Tư Ninh Ninh muốn đầu cơ buôn bán, cho nên đã chuẩn bị hết thảy, không vội vả bỏ đồ vào giỏ sau.
"Cô chưa tìm ra vị trí của chợ đen, cõng cái sọt lớn vậy đi tìm chợ đen, chợ đen còn chưa tìm được người đã mệt chết rồi.
Để đối phó cô thả vào hai cái bình nước quân dụng hủy đi bao bì vào sọt, quải cái sọt lên lưng, lắc mình ra khỏi không gian.
Trong hẻm vẫn không có ai như ban đầu, Tư Ninh Ninh thở phào nhẹ nhõm, mang theo dây thừng siết thật chặt, quay người đi ra khỏi hẻm vài bước.