Editor: Hye Jin
Thị trấn Ba Hà không lớn, đi từ đầu này đến đầu kia sẽ mất một khoảng thời gian, dù sao chợ đen là một tồn tại vi phạm kỷ luật, không thể xuất hiện dọc đường.
Không có cách nào để dò hỏi bất cứ ai về điều này, Tư Ninh Ninh vừa đi vừa đường,vừa bắt đầu nghiên cứu dáng vẻ của những người xung quanh.
Khi gặp phải một người có vẻ mặt lo lắng mang theo một cái giỏ lớn và bước đi vội vàng, cô liền lưu ý hơn một chút, nhìn hơn mười phút, Từ Ninh Ninh thật đúng là phát hiện ra một số manh mối.
Một là những người đang cầm cái sọt, phàm là cô quan sát kỹ hơn một chút thì phân nữa đi về một phương hướng.
Tám chín phần là nơi cô ấy đang tìm kiếm.
Tư Ninh Ninh giật mạnh sợi dây phía sau, bước lên để theo kịp những người phía trước, bảo trì khoảng cách cùng tốc độ.
Đi theo tầm khoảng nửa giờ, Tư Ninh Ninh đi đến đến một đồng cỏ cằn cỗi bên sông.
Trấn Ba Hà có chữ "hà", thực tế cũng cần nhánh sông Hoàng Hà, đứng trên đồng cỏ cằn cỗi, phóng tầm mắt ra xa, có thể mơ hồ nhìn thấy xa xa mơ hồi mặt sông rộng lớn, có thuyền bè qua lại. .
Mấy người kia rõ ràng đẩy nhanh bước chân, chẳng lẽ không phải đi chợ đêm, là đuổi theo thuyền.
Tư Ninh Ninh cau mày, ngay khi cô nghĩ rằng mình đã phạm sai lầm, bên cạnh có hai người đi chầm chậm lướt qua.
Một người cao gầy, một người lùn cà thọt, hai người vừa đi vừa lẩm bầm: "Nhanh đi lên, chợ sáng giá cả sẽ tốt hơn chút!"
Bến đò qua sông ở thị trấn Ba Hà. không có ở đây, lại đây ngoại trừ nhà buôn thì chính là những người có nhu cầu, bởi vậy Tư Ninh Ninh ở bên đường đi vẫn chưa khiến cho hai người kia chú ý đến.
Mà Tư Ninh Ninh đã nắm bắt được thông tin giữa những lời nói của họ, do dự quay người tiếp tục đi theo hai người một cao một thấp kia.
Đi thêm mười phút nữa, cô dần dần có thể nghe thấy tiếng người hỗn loạn:
"Rẻ hơn được không? Nhà tôi chuẩn bị làm hỉ sự, tôi muốn mua, tiện nghi một chút, được không?"
"Dạo này trên kia nhìn chằm chằm, người anh em, đừng làm khó dễ tôi. Nếu là thứ khác còn được, cái này là Thịt....! Nói xa không nói, ở trấn Ba Hà này mấy người có được nguồn cung cấp? Tôi đây cũng là đổ mồ hôi sôi nước mắt để buôn bán..."
Cuối cùng, Tư Ninh Ninh cũng thành công bước chân vào địa phận chợ đen.
Cái gọi là chợ đen nằm bên cạnh một tòa hải đăng bỏ hoang, xa xa là lùm cây và đồng cỏ cằn cỗi, địa hình tầng tầng lớp lớp, tính ẩn nấp không tồi, hơn nữa nếu có người lại đây đánh úp bắt người, nghe thấy động tĩnh liền xách theo đồ chạy vào trong rừng hoặc là chui vào bụi cỏ hoang là có thể thoát thân.
Quả thật đây là một hoạt động bao mạo hiểm, cho nên địa điểm cũng phải phí một phen công phu.
Tư Ninh Ninh âm thầm thổn thức về cái niên đại này, chẳng trách sau này hiện đại miêu tả về thời kỳ này, người ta thường dùng hai từ "đen tối". Cô đi chậm rãi vào bên trong, ánh mắt đánh giá xung quanh.
Chợ đen rất giống những hội chợ nông thôn trong phim tài liệu về ẩm thực mà cô đã từng xem, trên mặt đất chỉ bày một cái bao tải thì thành cái quầy hàng, cái gì cũng bán, quy mô không lớn, người cũng không nhiều.
Tư Ninh Ninh không vội mua đồ, mà đi dạo một vòng xem xét, nhưng cô không hề hay biết kể từ khi bước vào chợ đen, đã có vài nhóm người liếc mắt nhìn cô.
Trong mắt người khác, Tư Ninh Ninh là một thanh niên cao khoảng 1,7m, khuôn mặt sáng sủa, quần áo mới tinh, sạch sẽ, trên lưng còn mang theo một cái giỏ lớn. Còn có người cố tình chèn ép ghé mắt vào trong phát hiện trong sọt có một lớp vải bố, bên trong không nhìn thấy được cái gì.
Chợ đen đông người qua qua lại lại chen chúc nhau, Tư Ninh Ninh không hề chú ý đến những hành động này.
Bên tai đột nhiên vang lên một giọng nói, Tư Ninh Ninh sửng sốt một chút, mới nhận ra đối phương đang nói chuyện với mình: “Này, người anh em, hàng hóa mang đến đây bán?”