Chương 3029: Bữa Tối Cuối Cùng Của .Jêsu Và 12 Môn Đồ (12
Chương 3029: Bữa Tối Cuối Cùng Của .Jêsu Và 12 Môn Đồ (12Chương 3029: Bữa Tối Cuối Cùng Của .Jêsu Và 12 Môn Đồ (12
Đoàn người đều đem pháp thuật môn phái mình, có tính lựa chọn (đã rất khó được) phát ra, tham khảo học tập lẫn nhau.
Diệp Thiếu Dương trừ mỗi ngày vào lĩnh tiền lì xì, cũng giảng giải cho mọi người tâm đắc của mình ở trên tu luyện, giúp mọi người đề cao. Trong diễn đàn tràn đầy cảnh hoà thuận vui vẻ, không ít chưởng môn trẻ tuổi sẽ gửi các loại hình ảnh khôi hài (gửi ảnh vớ vẩn sẽ bị sút), phát tiền lì xì cùng nhau tranh, thủy đàn thảo luận các loại, cảnh tượng hoà thuận vui vẻ.
Nguyên nhân trực tiếp tạo thành cục diện này, đó là lần trước Hiên Viên sơn xâm nhập, đã giết chết không ít tông sư, khiến càng nhiều người thấy rõ bản chất Hiên Viên sơn, đánh vỡ ảo tưởng hòa bình phát triển của bọn họ, một đám đông chưởng môn cũ lui xuống, người trẻ tuổi bổ sung lên, người mới không khí mới, sửa lại tác phong cũ, đều muốn làm ra chút chuyện. Có một nguyên nhân nữa, không ít người trước đó đều tin lời ma quỷ của Mộ Hàn, đi theo hắn lăn lộn, kết quả Mộ Hàn thiếu chút nữa đem đoàn người dẫn hết xuống hố, may mắn Diệp Thiếu Dương ngăn cơn sóng dữ, chém giết Tỉnh Nguyệt Nô và Thanh Trường Phong, làm tam giới chấn động, cũng thắng được sự tôn trọng của đồng nghiệp giới pháp thuật.
Tuy còn có thiên kiến bè phái với nhau, không ít người cũng đều có tư tâm của mình, nhưng ít ra có một điểm, ở trên lợi ích chung của giới pháp thuật, so với trước đó đã đoàn kết hơn nhiều.
Bọn họ cũng không sợ ý nghĩa thâm ảo trong pháp thuật bổn môn mình bị Diệp Thiếu Dương học mất, bởi vì Diệp Thiếu Dương thật sự quá mạnh. Ở lúc ban đầu, bọn họ không phục Diệp Thiếu Dương, từng nghĩ áp chế hắn, đuổi theo hắn, thẳng đến về sau phát hiện hoàn toàn không đuổi kịp nữa, trên tâm tính cũng sinh ra biến hóa nhỏ bé kỳ diệu, không ghen tị Diệp Thiếu Dương nữa, mà là mọi người cùng nhau nhìn chằm chằm hắn, đều muốn xem xem, hắn rốt cuộc có thể trưởng thành đến mức độ nào.
Dù sao, hắn là niềm kiêu ngạo của giới pháp thuật mà.
Vân Nam, trong tiểu khu nơi ở nào đó.
Tạ Vũ Tình mặc đồ cảnh sát về trong nhà, cả người sắp mệt nhữn ra, vào nhà liền nằm thẳng cẳng, dựa ở trên sô pha không dậy được nữa.
Tuyết Kỳ mặc một bộ đồ ngủ cầm một chai sữa chua tới, đưa cho Tạ Vũ Tình, bất mãn nói: "Chị bây giờ càng lúc càng đại lãn đó nha. Còn cần tôi hầu hạ chị."
"Dù sao cô có sức dùng mãi không hết." Ta Vũ Tình tiếp nhân sữa chua bắt đầu uống, hỏi: "Đồ ăn làm chưa."
"Làm xong rồi." Tuyết Kỳ rất mất hứng trả lời,"Trứng sốt cà chua, sườn xào chua, rau cải trắng chua cay, còn có nước ô mai, hài lòng rồi chứ."
Tạ Vũ Tình đưa tay véo một cái ở trên mặt cô."Ngoan quá."
Đột nhiên nhớ tới cái gì,"Đúng rồi, tối qua tôi nửa đêm tỉnh lại, nghe thấy cô hình như đang nói chuyện với ai, có việc này sao?"
"Ồ, là một người bạn Linh Giới, một tiểu quỷ, đến tám chuyện với tôi."
"Tám chuyện gì?"
Tuyết Kỳ do dự một phen, nói: "Là về Thiếu Dương, cô muốn nghe sao?"
Vẻ mặt Tạ Vũ Tình lập tức có chút mất tự nhiên, suy nghĩ một phen rồi nói: "Nói đi."
Tuyết Kỳ liền đem việc lớn xảy ra gần đây có liên quan giới pháp thuật nghe được nói một lần, Tạ Vũ Tình nghe xong, cũng thở phào một cái thật dài.
Tuyết Kỳ chờ cô nói chút gì đó.
Tạ Vũ Tình kinh ngạc ngồi một hồi, duỗi lưng mỏi, nói: "Ăn cơm đi."
Tuyết Kỳ đem đồ ăn mang đến, bản thân cầm kem ly ở bên cạnh liếm, nói: "Tĩnh Như bao giờ đến."
"Em ấy nói em ấy làm xong việc là tới đây, nhắm chừng cũng ngay tuần sau."
Tuyết Kỳ nói: "Chờ cô ấy đến đây, tôi muốn cô ấy khuyên nhủ cô, tình huống bây giờ của cô, đừng đi bán mạng nữa, mỗi ngày xông pha ở tuyến đầu, cứ như nữ hán tử."
Tạ Vũ Tình lườm xéo cô một cái: "Ăn đồ cũng không bịt được cái miệng của cô, mau ăn của cô đi!"
Trong vài ngày từ Thiên Thai sơn về nhà, Diệp Thiếu Dương ý đồ đi tìm Đạo Phong, nhưng Đạo Phong trước sau chưa tới gặp hắn, Diệp Thiếu Dương ngoài việc luyện công, vốn còn có chút lo lắng cho tương lai, về sau không có thời gian lo lắng nữa, bởi vì Nhuế Lãnh Ngọc đến đây.
Giữa trưa hôm đó, Diệp Thiếu Dương, Ngô Gia Vĩ, Tứ Bảo ba người đang ở phòng khách ăn đồ đặt hàng. Tay nghề làm bếp của Diệp Thiếu Dương là tốt, nhưng gần đây bận tìm hiểu pháp thuật, không có thời gian nấu cơm, ba người mỗi ngày cũng chỉ ăn đồ đặt hàng, ngoài cửa đột nhiên vang lên một chuỗi tiếng động của chìa khóa, tiếp theo là chìa khóa cắm ở trong ổ khóa, cửa bị mở ra. "Đến đây." Ba người ai cũng chưa ngẩng đầu, tiếp tục lùa cơm.
Có chìa khóa nhà này, trừ ba người bọn họ chỉ có lão Quách.
Đợi vài giây, người tới chưa đáp, cũng chưa lên tiếng, Diệp Thiếu Dương lúc này mới ngẩng đầu nhìn thoáng qua, liền ngây ngẩn cả người, miệng ngậm một miếng cơm, ngây ngốc nhìn người nọ đứng ở trong cửa.
Tứ Bảo và Ngô Gia Vĩ cũng ngẩng đầu nhìn.
"Ôi đệch!" Tứ Bảo kêu một tiếng.
Thế mà lại là Nhuế Lãnh Ngọc!
Nghiêng đầu, cười tủm tỉm nhìn Diệp Thiếu Dương.
"Em... Sao em tới đây!" Diệp Thiếu Dương lau miệng, vội vàng đứng dậy.
"Đây là nhà em mà, em vì sao không thể tới, không chào đón sao?" Nhuế Lãnh Ngọc đi tới, nhìn thoáng qua đồ ăn trên bàn, trừ bọn họ đang ăn, bên cạnh còn chất đống hộp cơm đặt hàng của hai ngày qua, ba kẻ lười ai cũng lười đi vứt.
Nhuế Lãnh Ngọc nhíu nhíu mày, ánh mắt lại dời qua, nhìn thấy trên một khoảng sàn trống bên cạnh bàn trà chất đầy mảnh trúc cùng gỗ, còn có chút kiếm gỗ bán thành phẩm.
"Đây là tôi dùng làm thí nghiệm!" Ngô Gia Vĩ vội vàng đi qua, đem tất cả đều thu lại.
Trên sô pha còn có rất nhiều quần áo bẩn, trên đất một lớp bụi, không thể nhịn được nhất là còn có rất nhiều tàn thuốc!
Nhuế Lãnh Ngọc đi giày cao gót, đi qua nhặt lên một cái tàn thuốc, hướng Tứ Bảo nói: "Anh hút phải không?"
"A cái này... Hiển nhiên không phải, là lão Quách ngày hôm qua đến hút." Tứ Bảo quyết đoán đổ tội.
"Anh không thể tìm cái gạt tàn à!"
Nhuế Lãnh Ngọc lấy tư thái nữ chủ nhân đem trong ngoài căn nhà kiểm tra một lần, từ phòng vệ sinh đi ra, hai hàng lông mày nhíu lại vào nhau, chỉ vào Ngô Gia Vĩ và Tứ Bảo nói: "Cho các anh thời gian một giờ, đem nhà cửa quét sạch cho em!"
"Dựa vào cái gì chỉ hai bọn anh, Thiếu Dương cũng có phần!"Tứ Bảo kháng nghị, Ngô Gia Vĩ gật đầu theo.
"Đây là nhà của anh ấy, các anh đến ở trong nhà người ta, làm bẩn nhà còn có lý à, bắt nạt em không có mặt có phải hay không!" Nhuế Lãnh Ngọc hai †av chống nanh. dữ như hổ nói. Tứ Bảo cùng Ngô Gia Vĩ nhìn nhau, xám xịt đi phòng bếp, tìm khăn lau và chổi quét.
Nhuế Lãnh Ngọc cảm giác buồn cười, hướng bóng lưng bọn họ hô: "Được rồi, chỉ là hù dọa các anh một phen, về sau chú ý chút, phòng này quá bẩn rồi, hai gã đàn ông các anh không dọn được đâu, tìm người giúp việc đi."
Hai người như được đại xá, vội vàng móc di động liên hệ người giúp việc.
Nhuế Lãnh Ngọc tới trước mặt Diệp Thiếu Dương, hướng hắn cười nói: "Sao, em làm không đúng?"
"Đúng đúng đúng, anh là nói... Sao em đột nhiên đến đây?"
"Gần đây không có việc gì, về thăm nhà không được sao? Không chào đón em?"
Diệp Thiếu Dương liên tục xua tay, sau đó hai người nhìn nhau vài giây, không hẹn mà cùng đi lên phía trước một bước, ôm lấy đối phương.
Dùng thời gian một buổi trưa, Nhuế Lãnh Ngọc đem đồ đạc trong nhà thu dọn chỉnh tề hết, ở lúc thu dọn tủ quần áo phòng ngủ của mình, Diệp Thiếu Dương rất khẩn trương đứng ở bên ngoài. Trong tủ quần áo có đồ của Tiểu Cửu.