Chương 3030: Yên Hoa Dịch Lãnh (1)
Chương 3030: Yên Hoa Dịch Lãnh (1)Chương 3030: Yên Hoa Dịch Lãnh (1)
Khẩn trương đợi một hồi, Nhuế Lãnh Ngọc đi ra, vẻ mặt vẫn rất nhẹ nhàng, tựa như cũng chưa phát hiện những quần áo kia.
Buổi tối, Diệp Thiếu Dương gọi lão Quách, cùng nhau ăn cơm, sau đó Tứ Bảo và Ngô Gia Vĩ phi thường biết điều chưa theo bọn họ về nhà, mà là dọn đi ở trong cửa hàng của lão Quách.
Về trong nhà, Nhuế Lãnh Ngọc nói đi tắm rửa, bảo Diệp Thiếu Dương tự mình chơi trước. Diệp Thiếu Dương lại lấy ra một chồng bí tịch các môn phái đóng dấu nghiên cứu, đột nhiên nghe thấy trong phòng vệ sinh có tiếng nôn mửa, vội vàng đẩy cửa đi vào, thấy Nhuế Lãnh Ngọc đang nôn. Khiến Diệp Thiếu Dương giật mình là, thức ăn trong bồn cầu cô nôn ra tuy đã bị nhai nát, nhưng chưa tiêu hóa một chút nào.
Hắn ngây ngốc nhìn Nhuế Lãnh Ngọc.
Nhuế Lãnh Ngọc nôn xong, đi đánh răng, nói cho Diệp Thiếu Dương: "Em đã lâu chưa ăn đồ nhân gian, dạ dày trong thời gian ngắn chịu không nổi, khó có thể tiêu hóa."
Diệp Thiếu Dương lúc này mới yên tâm, đau lòng nói: "Vậy em còn ăn!"
"Em không ăn, sợ anh càng lo hơn." Nhuế Lãnh Ngọc cười cười, đi lên ôm cổ Diệp Thiếu Dương,"Vì anh, em ủy khuất một lần không sao cả, thân thể em rất nhanh có thể khôi phục, anh không cần lo lắng."
Diệp Thiếu Dương biết, cô tuy vẫn luôn ở Thanh Minh giới, nhưng là thân thể chiếu qua, cho dù đã trải qua rất nhiều biến cố, thân thể của cô trước nay đều chưa hư hao, bởi vậy trên bản chất cô vẫn là nhân loại.
Hai người tắm rửa, trực tiếp vào phòng ngủ, chui vào trong chăn, thân thiết một phen xong, Nhuế Lãnh Ngọc ghé vào trên bụng Diệp Thiếu Dương, hai người nói chuyện.
Đã lâu không gặp, cả hai đều đã trải qua rất nhiều chuyện, Nhuế Lãnh Ngọc bảo Diệp Thiếu Dương nói trước, chờ hắn nói xong, cảm khái nói: "Hai ta vẫn luôn là bên nhau thì ít mà xa cách thì nhiều, em không ở bên cạnh anh, ủy khuất anh rồi."
"Bây giờ em không phải đến rồi sao, lần này em muốn ở lại bao lâu?"
"Anh mong em đi như vậy?" Nhuế Lãnh Ngọc cười.
"Ặc, nói như vậy... Em không đi nữa?" Diệp Thiếu Dương đè nén sự hưng phấn mãnh liệt.
Nhuiế Lãnh Naaoec naL/đng nang nât aât đầu "Em biết anh eắn đối nhé Quỷ Vương, em cùng anh đánh xong một trận chiến này, bên anh... Đến cuối cùng."
Diệp Thiếu Dương hưng phấn đem cô ôm lấy, hôn rồi lại hôn.
Đêm đó, hai người một đêm không ngủ, luôn luôn nói chuyện phiếm, Diệp Thiếu Dương hỏi tình huống của cô gần đây ở hồng hoang thế giới, Nhuế Lãnh Ngọc lại không nói nhiều, mặc vào áo ngủ, bảo Diệp Thiếu Dương dùng hết toàn lực hướng cô ra tay.
Cái này... Ở dưới sự thúc giục của cô, Diệp Thiếu Dương đành phải vẽ một đạo bất định phù, đánh về phía cô.
Nhuế Lãnh Ngọc cũng tùy tay vẽ vài nét bút, hình thành trước thân thể một kết giới hình dạng tương tự tam giác, màu đỏ rực như là phủ một tầng huyết quang, tiếp được bất định phù của Diệp Thiếu Dương.
"Anh sợ thương tổn em sao!" Nhuế Lãnh Ngọc trừng mắt nhìn hắn một cái,"Dùng toàn lực!"
Diệp Thiếu Dương đành phải ở trên bất định phù lại thêm vài phần lực đạo, nhưng kết giới của Nhuế Lãnh Ngọc không chút sứt mẻ, ngược lại mơ hồ có một luồng khí tức cay độc muốn đưa ngược về, Diệp Thiếu Dương kinh ngạc, mà Nhuế Lãnh Ngọc vẫn đang thúc giục hắn dùng toàn lực.
Đành phải thêm hai phần pháp lực, kết giới của Nhuế Lãnh Ngọc vẫn vững như bàn thạch, trong lòng Diệp Thiếu Dương chỉ có thể dùng kinh hãi để hình dung, mình đã dùng tới bảy phần pháp lực, bảy phần đó... Cho dù đối thủ là một vị Địa Tiên hoặc La Hán, ở dưới tay của hắn cũng không kiên trì đến năm giây, mà Nhuế Lãnh Ngọc, vẻ mặt Nhuế Lãnh Ngọc có chút cố sức, nhưng tựa như còn có đường sống.
"Anh chỉ chút thực lực ấy sao?" Nhuế Lãnh Ngọc khiêu khích hắn.
Diệp Thiếu Dương vì thế lại thêm một phần nữa.
Nhuế Lãnh Ngọc vẫn có thể đối kháng, ồn ào "Tiếp!"
Diệp Thiếu Dương hạ quyết tâm, thêm đến chín phần.
Chín phần pháp lực, Linh Tiên cũng không đỡ được, cho dù là vừa tấn thăng Thượng Tiên, cứng đối cứng so đấu pháp lực như vậy, cũng không kiên trì được bao lâu, Nhuế Lãnh Ngọc càng thêm cố sức, cắn răng kiên trì đến mười lăm giây, sau đó hai mươi giây...
Nhuế Lãnh Ngọc chủ động bỏ cuộc, dùng sức thở dốc, hỏi Diệp Thiếu Dương đã dùng mấy phần pháp lực, Diệp Thiếu Dương trả lời theo sự thật.
"Từ bao giờ anh mạnh như vậy!" Nhuế Lãnh Ngọc kinh ngạc nói.
"Thôi xin, lời này nên là anh hỏi em chứ!" Thần trong cơ thể, thực lực tăng gấp bội, còn có... Đông Nhạc Hỏa Tỉnh."
"Đông Nhạc Hỏa Tinh?" Diệp Thiếu Dương giật mình "Không phải bị Hữu Thủ hoặc Nữ Bạt cướp đi rồi sao?"
Nhuế Lãnh Ngọc kể ra chân tướng sự tình.
"Em lấy máu thi vương là thể, Đông Nhạc Hỏa Tỉnh là thuật, hòa hợp, sau đó Đạo Phong lại dẫn em ở hồng hoang thế giới dụ bắt tà vật khắp nơi, uống máu chúng để luyện hóa, thực lực chỉ sợ là tăng cường gấp mười có thừa..."
Diệp Thiếu Dương hít một hơi thật sâu. Máu thi vương, cộng thêm Đông Nhạc Hỏa Tỉnh, hai kỳ ngộ lớn này đã cực khó được, lại tìm kiếm tà vật hút máu luyện hóa... Cái này xem như một phép tu luyện tốc thành, thật ra tính là tà tu. Cũng chỉ có tà tu, mới có thể ở trong thời gian ngắn như thế nhanh chóng mà tăng lên tu vi.
Nhuế Lãnh Ngọc thấy hắn thật lâu không lên tiếng, cắn cắn môi, cúi đầu nói: "Em biết, anh là chán ghét tà tu nhất."
Diệp Thiếu Dương kéo một tay của cô, dịu dàng nói: "Anh đã trải qua nhiều như vậy, cái nhìn đối với thiện ác đã sớm thay đổi, thiện ác hay không, ở chỗ mục đích của một người, chính tu tà tu, đơn giản là thủ đoạn, chỉ cần em không lạm sát kẻ vô tội, em đi luyện các lệ quỷ đại yêu kia, coi như là trừ tai họa..."
Nhuế Lãnh Ngọc rất lý trí nói: "Cũng không cao thượng như vậy, ở thế giới hồng hoang, chú ý là pháp tắc rừng rậm, cá lớn nuốt cá bé, em đơn giản chỉ là thích ứng pháp tắc này."
Lại nói: "Động lực em cố gắng mạnh lên, chính là muốn chờ ngày này, theo anh cùng nhau tham gia quyết chiến cuối cùng."
Bốn mắt nhìn nhau, hai người đều rất kích động.
"Cảnh đó nhất định rất ngầu."Trên mặt Diệp Thiếu Dương tràn ra nụ cười.
Sau vài ngày, Diệp Thiếu Dương chơi trò mất tích, chỉ nói với bọn Tứ Bảo mình muốn ra ngoài đi dạo, sau đó đi Chiết Nam, cũng không có mục tiêu gì rõ ràng, chỉ là đi qua chơi từng thành thị, ban ngày đi bộ, buổi tối cùng nhau ở trong phòng nghiên cứu học tập bí tịch.
Nhuế Lãnh Ngọc là tà tu, các bí tịch này không dùng được gì hết, nhưng vốn ngộ tính của cô cực cao, nhìn thấy bí tịch, lập tức có thể tổng kết ra ưu khuyết điểm, có thể chỉ đạo Diệp Thiếu Dương, khi hai người thảo luận, càng khiến Diệp Thiếu Dương thường xuyên có cảm ngộ như chợt xuất hiện linh quang... Nhuế Lãnh Ngọc hầu như thành nửa đạo sư của Diệp Hai người du sơn ngoạn thủy, cuối cùng ở lại một trấn nhỏ vùng sông nước Chiết Nam, giống với rất nhiều du khách bên cạnh, cưỡi ngựa xem hoa, cao hứng phấn chấn.
Bọn họ cũng đều biết, sự yên bình trước cơn bão sắp qua đi, sẽ có trận chiến sinh tử đến, nhưng trong lòng không hề sợ hãi, tận tình hưởng thụ, ngay cả là thứ mấy trong tuần cũng đã quên, về sau nhìn thấy khắp nơi giăng đèn kết hoa bắn pháo, hỏi mới biết được là tết Nguyên Tiêu (rằm tháng Giêng) rồi.
Mười mấy ngày chỉ'Vù' một cái như vậy trôi qua.
Vì thế hai người liền về tới Thạch Thành, tìm được Đằng Vĩnh Thanh. Hắn là hôm trước đến Thạch Thành, gửi lời trên wechat cho Diệp Thiếu Dương, Diệp Thiếu Dương không có mặt, vì thế bảo hắn đi tìm bọn Tứ Bảo, Đằng Vĩnh Thanh liền ở lại Thạch Thành.