Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân ( Dịch Chuẩn Full )

Chương 3026 - Chương 3031: Yên Hoa Dịch Lãnh (2)

Chương 3031: Yên Hoa Dịch Lãnh (2) Chương 3031: Yên Hoa Dịch Lãnh (2)Chương 3031: Yên Hoa Dịch Lãnh (2)

Diệp Thiếu Dương sau khi đến, lập tức triệu hồi bọn Qua Qua, chỉ chốc lát, đoàn người đều đến, thế mà ngay cả Chanh Tử và Tiêu Dật Vân cũng đến đây.

Tiểu Cửu cũng đến đây, nhìn thấy Diệp Thiếu Dương và Nhuế Lãnh Ngọc ở bên nhau, ánh mắt có chút cô đơn, Diệp Thiếu Dương cũng không biết nói cái gì cho phải.

Lâm Tam Sinh vốn muốn thảo luận với Diệp Thiếu Dương chuyện đánh trận, bị Nhuế Lãnh Ngọc ngăn trở, hỏi hắn có phải quan trọng lắm hay không.

"Nếu không phải cần lập tức đi làm, vậy ăn cơm chiều rồi nói tiếp, hôm nay chúng ta không nói chuyện khác, mọi người cùng nhau liên hoan, ăn một bữa Nguyên Tiêu hẳn hoi."

Chủ mẫu lên tiếng, mọi người tự nhiên phải nghe, hơn nữa đây là tết Nguyên Tiêu đầu tiên đoàn người cùng nhau trải qua (rất có thể cũng là một cái cuối cùng? ), sau đó Nhuế Lãnh Ngọc chỉ huy mọi người, chỉ cần có thể động thủ thì cùng nhau gọi Nguyên Tiêu (quỷ hồn thì không có cách nào), Diệp Thiếu Dương thông qua nhẫn Băng Tỉnh Mã Não, liên hệ đám người Đạo Phong, kết quả chỉ có Tiểu Mã trở lại, xem bọn họ gói Nguyên Tiêu, bản thân không cam lòng vì không có cách nào động thủ, vì thế mạnh mẽ bám vào trên người Tứ Bảo, hỗ trợ làm việc.

Nhuế Lãnh Ngọc an bài nhiệm vụ, liền gọi Tiểu Cửu, đến trong phòng tán gẫu riêng, Diệp Thiếu Dương có chút ngây dại.

Chờ sau khi bọn họ đi vào, toàn trường lặng ngắt như tờ, mọi người hiểu trong lòng mà không nói ra, cũng không biết nên nói gì với Diệp Thiếu Dương.

Tiêu Dật Vân vì đánh vỡ sự xấu hổ, nói về tình thế Quỷ Vực gần đây, tuy đại quân Thái Âm sơn vẫn vây thành, nhưng theo tình huống bọn họ hiểu biết, Thái Âm sơn sắp tới đây triển khai tổng tiến công.

"Nói tới cũng rất kỳ quái, bộ đội đám người Nhạc nguyên soái Mã vương gia đã đưa quân về cứu, chặt đứt hậu viên của bọn chúng, lẽ ra lúc này phát động tổng tiến công, cho dù chiếm lĩnh thành Phong Đô, lại có ý tứ gì đây, dưới tình huống tứ cố vô thân, bọn họ căn bản cũng không giữ được."

"Có lẽ bọn họ muốn bắt đám người đại đế, dùng để áp chế thì sao."Bánh Bao hỏi.

"^5š*n bản không có khả nănna: Cho dù bị vÂv ở †ronda thành đám người đại đế cũng có chỗ để chạy, nếu là vì phá kiến trúc bên trong thành Phong Đô, tựa như trả giá cũng quá lớn chút."

Diệp Thiếu Dương lập tức nhớ tới Đạo Phong từng nói, trước đó đã có hoài nghi, hôm nay mới biết, hắn suy đoán là có căn cứ, chỉ cần chiếm lĩnh giếng luân hồi, âm mưu của Vô Cực Quỷ Vương liền thực hiện được.

Nhưng, chỉ từ trước mắt mà nói, cho dù âm ty hiểu rõ âm mưu của Vô Cực Quỷ Vương, cũng không có biện pháp nào tốt để ứng phó: binh đến dưới thành, một phe cường công, một phe chỉ có thể tử thủ, không có cách nào khác.

"Cô tới bên này ngồi."

Nghe thấy Nhuế Lãnh Ngọc gọi, Tiểu Cửu có chút co quắp, cho dù cô là yêu vương không ai bì nổi, nhưng ở trước mặt Nhuế Lãnh Ngọc, cũng không tránh khỏi sẽ có chút khẩn trương.

Nhuế Lãnh Ngọc đi lên kéo cô, cùng nhau ngồi ở trên mép giường với mình. Tiểu Cửu cúi đầu nhìn mũi chân mình.

"Cô biết tôi gọi cô tới làm gì không?"

"Tôi..." Tiểu Cửu có chút lo sợ nghỉ hoặc lắc đầu, sau đó nói: "Chủ mẫu có chuyện gì cứ việc phân phó, tôi nhất định làm theo."

Nhuế Lãnh Ngọc ôn hoà nói: "Tôi không phải chủ mẫu của cô, cô là yêu phó của Thiếu Dương, không quan hệ với tôi. Cô là Cửu Vĩ Thiên Hồ, cũng không cần hạ mình đối với tôi như vậy. Cô như vậy tôi ngược lại khó mà nói chuyện."

Tiểu Cửu nghe giọng điệu này của cô, cảm giác khẩn trương hơi giảm đi, thằng lưng, nói: "Cô là vợ cả của Thiếu Dương, vậy là chủ mẫu của tôi, tôi nghe phân phó là được."

Nhuế Lãnh Ngọc đứng dậy, đi đến trước mặt cô, khoanh hai tay ở trước ngực, nói: "Cô biết tôi là vợ anh ấy thì tốt rồi, trong tam giới, ai không biết anh ấy là chồng tôi. Tôi thời gian dài không ở bên cạnh anh ấy, anh ấy có tình một đêm, chơi trò mập mờ gì, tôi không thấy thì thôi, nhưng tôi một ngày không chết, người ngoài ai cũng đừng nghĩ có ý đồ gì với Thiếu Dương."

Tiểu Cửu lập tức cảm thấy quẫn bách, lại cúi đầu, một lát sau, ngẩng đầu nhìn cô, vẻ mặt tương đối bình tĩnh, không nhanh không chậm nói: "Thiếu Dương là chủ nhân của tôi, một ngày là chủ, cả đời hầu hạ, đây là pháp tắc của yêu tỉnh. Tôi chỉ muốn làm bạn bên cạnh anh ấy, anh ấy có phân phó, tôi đi trước làm gương, anh ấy có nguy nan, tôi có thể chịu chết vì anh ấy, nhưng có một điểm, tôi Dù với anh ấy cũng nói như vậy, tôi chưa bao diờ nahïĩ tới thav thế địa vị ^ủa eâ" Nhuế Lãnh Ngọc mỉm cười,"Cô cho rằng tôi đang cảnh cáo cô phải không?"

"Chẳng lẽ cô còn có ý tứ khác?"

"Nếu tôi bảo cô rời khỏi Thiếu Dương, cô sẽ đáp ứng sao?"

Tiểu Cửu ngẩn ra, sau đó nói: "Đáp ứng."

Lại nói: "Cô và Thiếu Dương là vợ chồng, cho dù... Cho dù anh ấy đối với tôi có một chút tình cảm như vậy, tôi cũng không có khả năng tranh với cô, tôi lại càng không muốn để Thiếu Dương lâm vào hoàn cảnh khó khăn, nếu một người phải đi, vậy chính là tôi."

Nhuế Lãnh Ngọc nghe cô nói như vậy, trong lòng rất cảm động, thong thả bước đến bên cửa sổ, nhìn bên ngoài, lẩm bẩm:"Cô và tôi không giống nhau, tôi tình nguyện anh ấy khổ sở một hồi, tình nguyện anh ấy sống không bằng chết, tôi cũng muốn tranh."

Cô xoay người lại, nhìn thẳng vào Tiểu Cửu: "Bởi vì anh ấy là nam nhân của tôi, từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy anh ấy, tôi liền biết, người này là của tôi, bất luận kẻ nào cũng không thể cướp đi. Cái gì tôi cũng có thể bỏ qua, nhưng nam nhân này, mặc kệ ai tới tranh với tôi, tôi đều sẽ đánh trở về, không phải ngươi chết chính là ta sống!"

Tiểu Cửu hít một hơi. Cô nhìn thấy ánh mắt như tràn ngập ngọn lửa kia của Nhuế Lãnh Ngọc, giống như trong nháy mắt đã nhìn rõ cô.

Người đời đều hiểu lầm, bọn họ cũng chưa thể hiểu, vì sao khi cô bị chứng minh là chuyển thế quỷ đồng, Diệp Thiếu Dương có thể bỏ qua tất cả, cũng muốn cứu cô, khi cô bị nhốt ở Thiên Khí sơn, Diệp Thiếu Dương có thể không để ý tất cả đến cứu cô. Mà tuyệt đại kiêu hùng Hậu Khanh kia trăm ngàn năm chưa động lòng với ai, vì sao cũng sẽ sỉ mê cô.

Bởi vì cô thật sự có sức cuốn hút, có thể khiến nam nhân không để ý tất cả đi yêu cô.

Một điểm này, chỉ có người đàn ông thực sự yêu cô mới có thể hiểu được.

Nếu thực đến thời điểm không thể không lựa chọn, cho dù Thiếu Dương lòng như đao cắt sống không bằng chết, cũng nhất định sẽ bỏ qua mình mà lựa chọn cô ấy. Cho dù mình quốc sắc thiên hương nghiêng nước nghiêng thành, cũng không có khả năng là đối thủ của cô ấy.

Tiểu Cửu đứng dậy, có chút cô đơn cười cười, nói: "Cô yên tâm, tôi biết làm như thế nào rồi."

Xoay người muốn đi mở cửa, Nhuế Lãnh Ngọc lại gọi cô lại,"Cô cho rằng tôi nói những điều này với cô, là muốn cô rời khỏi?" Tiểu Cửu sửng sốt, xoay người nhìn cô.

Nhuế Lãnh Ngọc buồn bã cười,"Cô lại đây, tôi có chuyện nói với cô."

Tiểu Cửu chần chờ tới bên cạnh cô, Nhuế Lãnh Ngọc kéo tay cô, ngồi xuống ở bên cạnh mình, ở bên tai cô nói một đoạn rất dài, Tiểu Cửu nghe xong, lập tức giật mình, hai tay bắt lấy tay cô nói: "Thế này sao được, không thể như vậy..."

Nhuế Lãnh Ngọc khẽ thở dài, nói: "Vậy cô coi như là chẳng may đi, chẳng may xảy ra, cô nhớ kỹ điều tôi nói là tốt rồi."

Bên ngoài, Lâm Tam Sinh nói tới cục diện bây giờ của Không Giới: Hậu Khanh ngóc đầu trở lại, đại quân nam hạ, ở vùng núi phụ cận sông giáp ranh triển khai chiến đấu kịch liệt.

Trong đó âm mưu quỷ kế, ngươi lừa ta gạt, cho dù Lâm Tam Sinh không nói, Diệp Thiếu Dương cũng nghĩ đến, nhất định là không thiếu được.

Trước mắt, Lâm Tam Sinh dụ địch xâm nhập, đem bọn họ dẫn đường nội địa vùng núi, nơi đó địa hình phức tạp, có một thung lũng to lớn, có thể làm một trận phục kích chiến, mà Hậu Khanh không quen địa hình, tám chín phần mười sẽ trúng mai phục.
Bình Luận (0)
Comment