Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân ( Dịch Chuẩn Full )

Chương 3249 - Chương 3256: Quyết Chiến (2)

Chương 3256: Quyết Chiến (2) Chương 3256: Quyết Chiến (2)Chương 3256: Quyết Chiến (2)

"Ngươi dám giết ta? Giết ta, ngươi sẽ hoàn toàn không thể trở về!"

Diệp Thiếu Dương hạ quyết tâm, đón lấy một băng trụ đang xông tới.

Vô Cực Quỷ Vương quả nhiên do dự, vội vàng làm phép, để cho băng trụ lăng không nghiền nát, miễn cho hắn thực sự bị đâm chết.

"Hắc hắc." Diệp Thiếu Dương cười đắc ý, cuồng chạy tới lối vào huyệt động.

Vài đạo băng trụ hạ xuống, chặn lối vào. Một phần băng trụ khác hòa tan, giọt nước mưa không ngừng rơi lên trên người Diệp Thiếu Dương, một khi dán lên trên người hắn, lập tức tựu ngưng kết thành băng.

Băng lạnh thấu xương, không biết lạnh hơn băng bình thường gấp bao nhiêu lần, Diệp Thiếu Dương run cả người, cảm giác nhiệt khí trong cơ thể đang không ngừng bị những vụn băng này hút đi.

Kinh hãi, hắn lấy ra Thái Ất Phất Trần, rưới cương khí vào, không ngừng phát về phía toàn thân cao thấp, một chiêu này tuy rằng dùng được, nhưng không cản nổi tốc độ giọt nước mưa bám vào trên người.

"Không cho ngươi chết, chí ít ta có thể vây khốn ngươi, Diệp Thiếu Dương, hôm nay nếu ngươi không mở ra khe hở thời gian, ta sẽ giết Đạo Phong!"

Trên người giọt nước ngưng tụ càng ngày càng nhiều, không kịp quét đi, Diệp Thiếu Dương cả người hầu như biến thành một pho tượng đá. Bên phía Đạo Phong, vốn đã vọt tới động khẩu, thấy hắn ở phía sau, lại xoay người trở về, thế nhưng băng trụ không ngừng hạ xuống, xối xả như mưa, Đạo Phong khó khăn đi tới.

"Đi, huynh mau đi đi!" Diệp Thiếu Dương đem hết toàn lực hét lên, bởi vì đóng băng, đến nói chuyện cũng không lanh lẹ được.

Đạo Phong mặc kệ những điều này, liên tục xông trở lại, băng trụ rớt xuống càng nhanh, tốc độ của hắn trái lại cũng gia tăng rồi lên.

"Hử?"

Vô Cực Quỷ Vương có chút bất ngờ, hắn đương nhiên biết thế tiến công của mình cường độ bao lớn, không nói khoa trương, nhân gian căn bản không tìm ra một người có thể chống đỡ được mười băng trụ hạ xuống, Đạo Phong đích thực cường đại, nhưng Vô Cực Quỷ Vương cũng không ngờ hôm nay hắn đã đã mạnh tới bậc này.

Hắn vừa điều khiển băng trụ công kích Đạo Phong, vừa dùng giọt nước hàn băng để odia tếc trói buâc lên Diên Thiếu Dưđna. tuv rằng aăn phải phản kháng hơi mãnh liệt, nhưng hắn tin tưởng cục diện vẫn nằm trong bàn tay mình.

Diệp Thiếu Dương đã sắp không thể cử động được. Vô Cực Quỷ Vương tạm thời không quan tâm hắn, tập trung tinh lực đối phó Đạo Phong, đúng lúc này, đột nhiên nghe "Xèo" một tiếng, thanh âm phát ra giống như đem đồ vật đang nóng sôi đột nhiên bỏ vào trong nước lạnh.

Quay đầu nhìn lại, chính là Diệp Thiếu Dương, đang dán một lá bùa trên đầu của mình.

Đây là lá thứ hai rồi.

Hắn dùng chính là Phần Thiên Phù, dán lên trên ót rồi kích hoạt, gọi địa ngục liệt hỏa mãnh liệt tới, đem hàn băng trên người trong nháy mắt hòa tan không ít. Làm như thế tác dụng phụ chính là, hồn phách của hắn cũng sẽ phải chịu tổn thương từ địa ngục liệt hỏa.

Nói đơn giản chính là hắn dùng Phần Thiên Phù công kích hồn phách của mình, từ tác dụng với hồn lực mà sinh ra hỏa diễm mãnh liệt, hòa tan hàn băng trên người.

Một lá không đủ, vậy hai lá, sau đó là lá thứ ba.

Đây là phương pháp phá giải duy nhất Diệp Thiếu Dương nghĩ tới trong tuyệt cảnh, rốt cuộc giết địch một ngàn tự hại bản thân tám trăm, uy lực của ám kim thần phù khiến hồn lực hắn tổn thương đến cơ hồ phá thành mảnh nhỏ —— hắn đánh ra một lá thần phù, đến tà vật cấp yêu tiên còn chịu không nổi, hiện tại dùng để đánh chính mình, còn những ba lá...

Diệp Thiếu Dương liêu xiêu đứng dậy, nhìn đồ vật chếch choáng có bóng chồng, phải điều chỉnh một chút, hắn vận chuyển Đại Chu Thiên Thổ Nạp Tâm Pháp, trong khoảng thời gian cực ngắn khôi phục hồn lực.

Một vòng băng trụ hạ xuống, nhốt hắn vào giữa, tiếp theo lại thêm từng vòng từng vòng vây bên ngoài.

Vô Cực Quỷ Vương không muốn cho hắn cơ hội.

Phanh!

Một đạo thanh quang xẹt qua, là Đạo Phong đột phá vòng vây, đánh tới, giúp Diệp Thiếu Dương quét sạch cản trở, đưa tay nâng hắn lên,"Có sao không?"

"Có khi nào huynh thấy đệ bị sao chưa." Diệp Thiếu Dương nhíu lông mày với hắn, tuy rằng thần hồn suy yếu, nhưng có thể cùng Đạo Phong sóng vai chiến đấu, cảm giác này không thể tốt hơn nữa, dù cho đối thủ là Vô Cực Quỷ Vương gần như mạnh nhất vũ trụ.

"%Đâ thấv chnd †a cñng đừng chav nữa. không chav thoát đưởc đâu: đệ thấy hay là liều mạng với hắn, huynh thấy được không?" Diệp Thiếu Dương quay đầu nhìn Đạo Phong.

Đạo Phong nghiêng đầu suy tư một chút, nói: "Được chứ."

Hai người một cầm Đả Thần Tiên, một cầm Thất Tinh Long Tuyền Kiếm, đối mặt Vô Cực Quỷ Vương mạnh nhất vũ trụ, không những không hề lùi bước, trái lại toàn thân tràn đầy sát khí.

Vô Cực Quỷ Vương cũng đình chỉ thế tiến công, đứng yên nhìn bọn họ.

"Trò chuyện một chút nha?" Diệp Thiếu Dương cười với Vô Cực Quỷ Vương, tràn đầy khiêu khích.

"Bắt được ngươi rồi, chúng ta chậm rãi trò chuyện!"

Vô Cực Quỷ Vương bay đến giữa không trung, hai tay nắm lại để trước người, nhắm mắt, trong lúc nhất thời tất cả cột nước đều phân giải thành dịch thể, dâng lên theo hắn, sau đó ngưng tụ tại lòng bàn tay hắn, những quả cầu nước không thấy tăng lớn, trái lại còn rút nhỏ lại, sau cùng ngưng tụ thành một giọt nước, chậm rãi bay tới hai người.

Một giọt nước?

Diệp Thiếu Dương và Đạo Phong cũng không dám chậm trễ, liếc nhìn nhau, Đạo Phong đẩy Diệp Thiếu Dương ra sau, nói: "Đệ bọc hậu!"

Xông lên, đả thần tiên nhắm ngay giọt nước đầu tiên đập xuống.

Giọt nước bị đập nát, hóa thành hàng vạn hàng ngàn mảnh vỡ, nhìn sơ không thấy có gì phát sinh, nhưng trong mắt của Đạo Phong, toàn bộ thế giới thoáng cái trở nên phá thành mảnh nhỏ, vô số thế giới, cùng nhau đánh tới phía hắn.

Một thanh âm từ địa phương xa xôi truyền đến:

"Diệp Thiếu Dương, Đạo Phong, các ngươi vì đối phó ta, mất đi người các ngươi yêu thương nhất, mất đi rất nhiều thủ hạ của các ngươi, địa vị của các ngươi, cùng ta phí hoài mười mấy năm ở thế giới xa lạ này, các ngươi... thấy có đáng không?"

"Vậy còn ngươi, ngươi vốn mạnh như vậy, trong tam giới gần như chưa từng có đối thủ, ngươi cần gì phải gây chuyện, cần gì phải làm lão đại tam giới, ngươi cảm thấy có ý nghĩa sao?" Diệp Thiếu Dương phản bác hắn.

"Ta muốn làm lão đại khi nào? Ta chỉ muốn thay đổi quy tắc của thế giới này, để cho thế giới này càng thêm bình đẳng, thiện hữu thiện báo, ác hữu ác báo."

"Không phải đơn giản như ngươi nghĩ đâu! Huynh đệ, đã mấy ngàn tuy rằng có đôi khi ta cũng muốn chửi thề, nhưng về đại thể vẫn tốt, nếu như phủ định, ngươi biết hậu quả nghiêm trọng bao nhiêu không?"

"Vấn đề này hình như mười mấy năm trước chúng ta đã từng thảo luận."

"Là ngươi hỏi ta trước, ngươi có theo đuổi của ngươi, ta cũng có, ta đánh không lại ngươi, nhưng không có nghĩa là ta sẽ không dám phản kháng, ha ha, ngươi vô địch vũ trụ, không phải đã bị ta kéo đến nơi này, buồn tủi ở đây hơn mười năm sao."

Diệp Thiếu Dương nói xong, thấy Đạo Phong đứng bất động, cả người run rẩy, hắn vọt tới, sau đó cũng lâm vào hoàn cảnh như Đạo Phong, cảm nhận được thế giới phá thành mảnh nhỏ, không ngừng xông tới mình.

Không riêng gì điều này, Diệp Thiếu Dương cảm giác toàn bộ thế giới đều đảo lộn, hết thảy quy tắc cũng đều trái ngược, hắn rõ ràng muốn đi về phía trước, lại bị thổi về phía sau, muốn đứng thật vững, lại bay lên không trung.

Đáng sợ nhất là, hết thảy những điều này cũng không phải là phát sinh ở trong ảo cảnh, mà là thế giới thật, có lẽ nên nói là nửa thật nửa giả, vô số thế giới kia chính là mảnh vỡ của giọt nước sau khi vỡ vụn.
Bình Luận (0)
Comment