Chương 3524: Quỷ Vương Bắt Đầu Hành Động (2)
Chương 3524: Quỷ Vương Bắt Đầu Hành Động (2)Chương 3524: Quỷ Vương Bắt Đầu Hành Động (2)
"Không đơn giản như vậy đâu, phải là ba người cùng đi, hẳn là vẫn cần điều kiện gì nữa, nhưng tôi cũng không biết, mọi người cứ lên núi xong rồi tính tiếp. Phải rồi, chiều nay tôi có gọi điện thoại Hiểu Húc, nhưng điện thoại không liên lạc được, cậu ấy lại mất tích rồi."
"Thằng nhóc này!"
Diệp Thiếu Dương cũng có chút bó tay đối với hắn, suy nghĩ lát nữa sẽ phái bọn Qua Qua đi khắp nơi tìm thử, tiếp theo cùng Tô Yên thảo luận kế hoạch sau này, Tô Yên đương nhiên phải ở lại hiệp hội một khoảng thời gian, Diệp Tiểu Mộc và Vương Tiểu Bảo cũng phải lưu lại hỗ trợ cho cô.
"Còn có Kê Tử, tôi phải giúp trợ nó vượt qua lôi kiếp, trở thành phượng hoàng chân chính, tương lai sẽ là trợ lực rất lớn của chúng ta." Tô Yên sờ sờ Kê Tử đang nằm ngủ ở trong lòng ngực mình, nói rằng.
Trước khi tạm biệt, Diệp Thiếu Dương do dự một hồi lâu, hỏi: "Còn chuyện này, có một vấn đề đừng chê ta ấu trĩ a, hôm nay cô là Cửu Thiên Huyền Nữ rồi, cô... còn có thể làm tức phụ ta hay không?"
Tô Yên ngơ ngác nhìn hắn, giật mình đến nỗi không ôm vững Kê Tử để nó rơi xuống đất, Kê Tử lắc lắc đầu, mở to đôi mắt vô tội còn ngái ngủ quan sát bốn phía.
Diệp Thiếu Dương lúc đầu rất thắc mắc phản ứng của Tô Yên, mặc kệ có được hay không, cũng không đến mức giật mình tới đến như vậy chứ? Trong giây lát, hắn hiểu ra, sau đó cười rộ lên: "Là ta nói sai rồi, ta nói là con dâu... Cô biết không ở tỉnh Huy Châu bọn ta, thông thường con dâu cũng gọi thành tức phụ, ừ, cô tra tự điển có thể tra được ý nghĩa của từ này, cho nên..."
Tô Yên như trút được gánh nặng,"Đây là phương ngôn quái quỷ gì vậy a, đại ca ông làm tôi sợ muốn chết." Lập tức cười trêu ghẹo nói,"Ông cũng không thể thích ta, nếu không đây sẽ là chuyện nổi tiếng, à không tai tiếng nhất Pháp Thuật Giới từ cổ chí kim." Diệp Thiếu Dương bất đắc dĩ sờ sờ mũi, nói: "Nhìn ta có vẻ không đứng đắn như vậy sao?"
"Nhìn ông có vẻ rất đàng hoàng sao?"
Tô Yên đột nhiên đi tới, hai tay ôm lấy cổ của hắn, Diệp Thiếu Dương sợ đến cả người đều cứng lại.
"Cha mẹ tôi đã mất từ sớm, sư phụ cũng đi sớm, tôi vốn không có trưởng bối nào đặc biệt thân thiết, ông là cha chồng tương lai của tôi, tôi sẽ đối xử với ông giống như cha ruột vậy..." năng vô cùng hào hùng: "Không thành vấn đề, có kẻ nào khi dễ cô thì cứ kêu tên của ta."
"Ừ, sau này tôi sẽ xem ông là cha, xem Lão Quách là gia gia."
Diệp Thiếu Dương vốn đang tràn trề tình cảm cha con sau những lời cô nói, đột nhiên nghe được một câu như thế, thiếu chút nữa té xỉu."Đại tiểu thư của ta, hắn là sư huynh của ta đó, cô gọi hắn là gia gia, vậy ta đây nhỏ hơn hắn một đời sao?"
"Mỗi người một khác, Tiểu Mộc cũng gọi ông ấy là gia gia mà."
Diệp Thiếu Dương không biết nói gì hơn, trong lòng thầm mắng Lão Quách không biết xấu hổ, bọn nhỏ gọi ngươi là gì ngươi cũng chịu.
Kêu Tô Yên gọi Diệp Tiểu Mộc và Vương Tiểu Bảo tới, Diệp Thiếu Dương dặn dò bọn họ vài câu —— kỳ thực cũng không có gì để dặn, những gì nên nói đều nói hết rồi, chủ yếu do Diệp Thiếu Dương cảm thấy mình là trưởng bối, sắp ra đi dù sao cũng phải dặn dò vài câu cho đúng mực, sau khi xong việc, cùng ngày hôm đó Diệp Thiếu Dương mang theo Qua Qua và Tiểu Cửu đi với Tạ Vũ Tình.
Những người còn lại ai nên đi thì cũng đã rời khỏi Tam Thanh Hoa Sơn, quay về nơi mình nên đi, dùng cách nói của Diệp Thiếu Dương "Tróc Quỷ Liên Minh chính thì 'Tụ lại thì thành một đống lửa, tán ra là ngôi sao đầy trời".
Ba người Diệp Thiếu Dương, cộng với Qua Qua và Tuyết Kỳ, năm người cùng đi xe đi máy bay, nửa đêm thì tới được Vân Nam, Tiểu Cửu lưu luyến không rời mà chia tay bọn họ, đi tới địa điểm chon hài cốt Xi Vưu để tìm kiếm Đạo Phong.
"Anh đi tiễn cô ấy đi." Trước khi chia tay, Tạ Vũ Tình nói với Diệp Thiếu Dương.
Vì vậy Diệp Thiếu Dương đi tiễn Tiểu Cửu một đoạn.
Dọc theo đường nhỏ của sân bay đi thẳng đến vùng hoang dã, Tiểu Cửu giục hắn trở lại, Diệp Thiếu Dương nhìn cô, do dự nói: "Anh có một suy nghĩ rất ngốc... Anh rất sợ, sợ em lại giống như trước kia, đi rồi sẽ không trở lại."
Tiểu Cửu há miệng cười,"Không đâu, chỉ cần trở lại thế giới này, sẽ không ai có thể khiến em rời xa anh."
Diệp Thiếu Dương nghe xong lời này rất là cảm động, đi tới ôm cô một cái, có cảm giác thiên ngôn vạn ngữ không cách nào nói ra được.
"Em biết anh đang rất khó khăn, tương lai mọi chuyện sẽ càng khó khăn hơn nữa, nhưng mà không sao đâu, Thiếu Dương, chuyện gì anh cũng này, chúng ta có thể đánh bại Quỷ Vương một lần, sẽ có thể có lần thứ hai, chớ đừng nói chỉ anh là Nhân thần quan, chỉ cần tiếp nhận được chư thần lực, nhất định có thể đánh bại y!"
Diệp Thiếu Dương khe khẽ thở dài,"Chuyện này không dễ dàng như vậy đâu, em nghĩ đi, gần đây chúng ta làm nhiều chuyện như vậy, Quỷ Vương lại không có một chút động tĩnh, lẽ ra y hẳn là rất quan tâm chuyện này mới đúng."
Tiểu Cửu cau mày nói: "Không phải anh đã thu xếp cho Tiểu Mộc và Tô Yên sao, nếu như Quỷ Vương thật sự lên núi, bọn họ chí ít có thể chạy thoát."
"Không phải là chuyện này, là quỷ vương căn bản không có động tĩnh, tuy nói rất có thể y bị Đạo Phong vây ở chỗ chôn hài cốt, nhưng sẽ không đến mức không có lấy một chút phản ứng, đây không giống tác phong của y. Cho nên, em nhanh chóng qua đó xem thử, có tình hình gì thì báo ngay cho anh biết."
Tiểu Cửu gật đầu,"Yên tâm đi, còn chuyện này nữa, anh đừng suy nghĩ quá nhiều, mặc kệ tương lai khó khăn ra sao, em cũng sẽ luôn ở bên anh, không riêng gì em, mọi người cũng đều ủng hộ anh."
Ta lo sợ chính là điều này... Diệp Thiếu Dương ngầm thở dài, không nói rõ ra, từ lúc có Tróc Quỷ Liên Minh đến bây giờ, đã có vài thành viên mất đi, nếu như tương lai nhất định đánh một trận cùng Quỷ Vương, vậy nhất định sẽ còn có thể có thêm người chết...
"Được rồi, em đi đi, nhớ cẩn thận một chút, dù sao cũng là đối mặt với Quỷ Vương."
Tiểu Cửu quay người lại ôm lấy hắn, tựa sát vào lòng hắn một lát, sau đó cất bước đi ra xa xa, khi đi tới nơi không còn nhìn thấy Diệp Thiếu Dương, cô hiện ra chân thân thiên hồ, xuyên qua thật nhanh giữa núi rừng.
Diệp Thiếu Dương nhìn cô đi xa, lúc này mới đi trở về đến sân bay, Tạ Vũ Tình cười với hắn,"Đi thôi."
"Không gọi xe sao?"
"Em đã cho tài xế lái xe tới đón, ở bãi đỗ xe."
Là Tề Thịnh chạy xe tới, cũng là người quen cũ của Diệp Thiếu Dương, mười bảy năm không gặp, anh chàng thư sinh năm xưa hôm nay cũng biến thành ông già, nhìn thấy Diệp Thiếu Dương, đầu tiên Tề Thịnh ngạc nhiên đến trừng cả hai mắt, do dự nửa ngày mới hỏi: "Diệp thiên sư, sao mà... nhìn anh còn trẻ tuổi như vậy chứ?"
"Do tâm trạng tốt." vậy.
Đương nhiên Tề Thịnh không tin, nhưng cũng không hỏi kỹ, vừa căng thẳng vừa kích động, sau khi lên xe còn nói một hồi liên tục không ngừng nghỉ, bị Tạ Vũ Tình la rầy một câu "Anh lo mà tập trung lái xe đi, anh sắp chạy tới tốc độ 100 rồi đó!"
Tạ Vũ Tình và Diệp Thiếu Dương cùng ngồi ở ghế sau, lái xe một hồi, cô đột nhiên liếc nhìn Diệp Thiếu Dương nói rằng: "Anh tiễn Tiểu Cửu đi rồi sao?"
"Hỏi câu gì vô ích vậy!"
"Trước đó em kêu anh đi tiễn, anh còn không đi, sao hả, trước mặt em nên ái ngại sao?"
"Em nói tiếp đi."
Tạ Vũ Tình cười khúc khích, đưa đầu lại gần, thấp giọng nói rằng: "Anh đang lo lắng em sẽ ghen à, Tiểu thần côn, nhiều năm như vậy em cũng không thay đổi điều gì, huống hồ em đã có con với anh rồi, các nàng ấy hẳn là phải ghen với em mới đúng."