Chương 3539: Xi Vưu Trọng Sinh (8)
Chương 3539: Xi Vưu Trọng Sinh (8)Chương 3539: Xi Vưu Trọng Sinh (8)
Tuyết Kỳ cúi người lao xuống dưới, trước mặt là một đống tà vật hình dạng tựa như sợi bông, đang muốn nghiêng người lách qua, chỉ thấy một luồng ánh sáng tím từ phía sau bắn tới, những tà vật này bị mây tía đụng vào, trong nháy mắt đã bị đánh tan thành bột mịn.
Là Thất Tinh Long Tuyền Kiếm!
Tuyết Kỳ cuối cùng cũng nhìn thấy rõ.
Bản thân Diệp Thiếu Dương không thể xuống dưới, hắn làm phép Thất Tỉnh Long Tuyền Kiếm rồi ném ra ngoài.
Ở trên bảo kiếm hắn đã quán chú cường đại pháp lực, cộng thêm linh lực kinh khủng tự thân của bảo kiếm, tựa như thanh sắt đang nung đỏ được nhúng vào trong nước sôi, mạnh mẽ mở ra một lối đi giữa một đám sinh linh Ấm Thủy Hà.
Tuyết Kỳ cũng rất thông minh, đi theo sau Thất Tinh Long Tuyền Kiếm tiến thằng về phía trước, trong nháy mắt đã vượt qua hơn mười mét, linh lực của Thất Tinh Long Tuyền Kiếm cũng không gần như đã tiêu hao hết, Diệp Thiếu Dương không dám tiếp tục để nó đi xuống phía dưới, làm phép triệu hoán trở về, tránh để nó thực sự hao hết linh khí sẽ không thể nào tự về được mà mình phải xuống phía dưới nhặt kiếm.
Thanh kiếm này là sinh mạng của hắn, hắn không dám mạo hiểm như vậy.
"Dựa vào ngươi thôi!"
Diệp Thiếu Dương lớn tiếng hét hướng về phía bóng lưng Tuyết Kỳ, thế nhưng trở lực trong nước quá lớn, Tuyết Kỳ không nghe thấy.
Trong khoảnh khắc Thất Tinh Long Tuyền Kiếm trở về, Tuyết Kỳ ra sức nhảy, từ sau vọt tới bền cạnh mấy tà vật nửa chết nửa sống, nhìn xuống dưới, thủy vực vẫn chưa thấy đáy, nhưng mà thấy được một quang cảnh kỳ lạ:
Ở phía dưới cách đó không xa, tất cả nước đều đang chảy xuôi về một phương hướng, có thể nhìn thấy độ dốc đại khái bốn mươi lăm độ tạo thành một hình dạng lỗ thủng to lớn, nước trong đập chứa nước đang không ngừng chảy vào, sau đó từ bốn phía cái phễu chảy ra, nhưng mà nước chảy vào rất trong xanh, nước đi ra lại đen thui.
Thấy một màn như vậy, Tuyết Kỳ cũng hiểu phần nào Ấm Thủy Hà đang từng bước xâm chiếm thủy vực nhân gian ra sao.
Nơi này chính là chỗ không gian bị nứt. Có rất nhiều tà vật đang từ trong phẫu theo dòng nước cùng nhau lao tới.
Nhưng mà bởi vì nơi này tốc độ dòng nước quá nhanh, những tà vật này mới vừa xông tới, cho dù phát hiện mình muốn tấn công nó cũng không kịp trở tay.
Đây mặc dù là việc tốt, thế nhưng lực dòng nước cường đại đánh vào khiến cho Tuyết Kỳ cũng gần như đứng không vững, những thứ khác không cần nói nữa.
Chỉ có đi xuống theo dòng nước từ hai bên trái phải của đập chứa nước bị hút vào, nhưng mà nếu như bị hút vào. .. tám phần mười chính là sẽ đi đến Ấm Thủy Hà của Quỷ Vực, phỏng chừng đi ra ngoài sẽ là chỗ sâu trong Ấm Thủy Hà, một mình mình từ bên ngoài đi xuống phía dưới, tám phần là chưa tới một phút đã bị ác linh trong nước sâu xé nát tơi tả.
Phải cẩn thận một chút!
Tuyết Kỳ nỗ lực bơi khỏi phạm vi dòng nước đánh tới, đến khu vực ngoài rìa nhất, dòng nước đang hướng lên mà lẽ ra phải dùng lực để ngăn lại lập tức biến thành quay nhanh hướng xuống dưới, thoáng cái vượt qua cự ly hơn mười mét, cô thiếu chút nữa không thể dừng lại mà trực tiếp bị hút vào bên trong "Cái phấu".
Thật vất vả để ổn định thân hình, Tuyết Kỳ móc ra Âm Dương kính Diệp Thiếu Dương đưa cho, cứ như vậy chỉ cần ném xuống là được rồi sao?
Âm Dương kính vừa được cô cầm trong tay, trong nháy mắt bị dòng nước cuốn đi, mắt thấy gần rơi vào trong phu, ký hiệu trên Âm Dương kính cảm giác được thay đổi hoàn cảnh, đột nhiên được kích hoạt, toàn bộ trở nên lóng lánh như vàng, bay hướng về phía lỗ thủng, sau cùng huyền đình ở phía trên cái phễu, phóng xuất ra từng luồng năng lượng kim sắc quanh co khúc khuỷu, không ngừng kéo dài hướng tới bốn phía, nhìn giống như là bộ rễ của một thực vật khổng lồ.
Đây là lực phong ấn.
Trong quá trình hình thành phong ấn, Tuyết Kỳ cảm thấy lực lượng dòng nước bên cạnh mình —— bất kể là tiến vào cái phẫu hay là dòng nước đi ra ngoài, lực lượng đều nhỏ đi rất nhiều.
Tuyết Kỳ thở phào một cái, cảm nhận được loại cảm giác thành tựu "Cuối cùng cũng làm được một đại sự", quay đầu nhìn lại, Diệp Thiếu Dương huyền đứng ở nơi ngoài mười mét, hai tay đang ở kết ấn làm phép, đại khái là đang gia trì phong ấn.
Dĩ nhiên đây không phải công lao một mình hắn, hắn không tạo ra nhán trân. hắn chi là naười vần chuvển lưc liýDnOd — người thước sử uUnd cấp lực lượng phong ấn cuồn cuộn không ngừng là mấy trăm pháp sư trên bờ.
Diệp Thiếu Dương chỉ là người khống trận, thông qua thần khí Âm Dương kính này tập trung lại toàn bộ lực lượng pháp trận, hoàn thành phong ấn đối với cái khe nứt này.
Âm Dương kính không ngừng xoay tròn, phóng thích ra từng luồng năng lượng hình rễ cây, đang không ngừng to thêm đồng thời lan tràn.
Vận động của dòng nước đã nhỏ đến không đáng kể, Tuyết Kỳ huyền đứng ở trong nước, lại gần quan sát phong ấn hoàn thành, trong lòng thình lình nảy ra một suy nghĩ: Chuyện này cũng quá thuận lợi đó chứ.
Được rồi, mong là càng thêm thuận lợi chút nữa.
Nhưng mà ông trời hình như muốn đối nghịch lại mong muốn của cô, ngay khi ý niệm này của cô vừa mới xuất hiện, một cảnh không thể tưởng tượng được đã xảy ra: Từ phía dưới cùng của cái phễu đột nhiên thò ra một thứ hình bàn tay to lớn do dịch thể tạo thành, nắm Âm Dương kính trong tay.
Lực lượng phong ấn thoáng cái bị cắt đứt.
Diệp Thiếu Dương kinh hãi, liều lĩnh bơi xuống phía dưới, nhưng mà cùng với phong ấn lực bị cắt đứt, vận chuyển của khe nứt cũng khôi phục.
Nước lũ cường đại thoáng cái xông lại, tuy rằng không thể cuốn đi Diệp Thiếu Dương, nhưng đã chặn xu thế đi tới của hắn——— dù sao đang ở trong nước, là một nhân loại, lực hành động của hắn cũng bị ảnh hưởng nặng nầ.
Kinh qua nhiều lần lặp lại như thế, cuối cùng hắn cũng thấy rõ biến cố trước mắt: Thứ đang nắm lấy Âm Dương kính chính là một sinh linh bốn chân, vẻ ngoài. .. rất giống một con cóc lớn, cả người đều là mụn cóc, kéo theo một cái đuôi thật dài.
Đặc biệt nhất, thứ cấu thành toàn thân nó là dịch thể sền sệt, màu vàng cam giống như nham thạch nóng chảy, đang bị linh lực của Âm Dương kính không ngừng tiêu hao, dịch thể đang bị bốc hơi, nhưng thân thể hắn như là có thể bổ sung năng lượng vô hạn, dịch thể nóng rực cũng đang không ngừng tiêu hao linh lực Âm Dương kính.
Đây không phải là tà vật bình thường, bằng không, sớm đã bị Âm Dương kính nghiền thành cặn bả.
Diệp Thiếu Dương nhìn ra thực lực của nó chí ít là gần nhất lưu, thậm chí là nhất lưu!
Cũng trong lúc đó, những pháp sư trên bờ cũng đều cảm nhận được Vương Tiểu Bảo dùng loa phóng thanh nói chuyện, để cho các tổ rút ra một nhóm nhân lực, làm phép xây dựng kết giới, chống lại sóng dữ.
Tuy rằng cuối cùng cũng làm xong, nhưng trong quá trình này vẫn có một số người đứng ở trước mặt nhất bị cuốn vào trong nước, những người gần đó nhanh chóng tới cứu, vẫn có mấy người không cứu lên được.
Sóng cuồng không ngừng đánh lên kết giới, tạo thành những con sóng lớn cao đến mấy thước, ngay cả những nhân viên điều tra đứng ở trên đỉnh núi đàng xa quan sát bên này cũng nhìn thấy rất rõ ràng, lúc này mỗi một người đều là đứng chết lặng, không thể tin được hai mắt của mình.
"Đây vẫn là thế giới chúng ta đang sống sao?" Một nhân viên điều tra tự lẩm bẩm.
Dưới nước, Tuyết Kỳ ở gần quái vật thiểm thừ này nhất liền xông tới, trực tiếp đụng gãy cánh tay của quái vật, sau khi linh lực Âm Dương kính bám ở phía trên "nham thạch nóng chảy" tiêu hao, lần thứ hai khôi phục trạng thái phong ấn, năng lượng quỹ tích như rễ cây một lần nữa sáng lóe lên, tiếp tục lan tràn vòng quanh bốn phía kẽ nứt.
Nhưng đây chỉ là tạm thời, ở phía sau Tuyết Kỳ, con thiểm thừ tạo thành từ nham thạch nóng chảy lần nữa mọc ra cái tay đã bị cô chặt đứt kia, lần thứ hai vọt tới.
Tuyết Kỳ vốn muốn lấy đi Âm Dương kính rồi sẽ né tránh.