Chương 3576: Về Quá Khứ (1)
Chương 3576: Về Quá Khứ (1)Chương 3576: Về Quá Khứ (1)
Dựa theo lời của Qua Qua, nó gần như đã tu luyện đến đỉnh phong —— nếu đi lên nữa kỳ thực còn có một trọng cảnh giới biến hóa, nhưng đó đã không phải là dựa vào thời gian là có thể đạt tới, cần phải lĩnh ngộ.
Qua Qua không cho là mình sẽ có cơ hội đó, có thể tu luyện tới trình độ như thế này, nó đã rất thỏa mãn.
Nó không lựa chọn lập tức đi ra ngoài, mà là ở lại bên cạnh Diệp Thiếu Dương, quan sát những người còn lại tu luyện, cỗ vũ bọn hắn nỗ lực (chủ yếu là trêu đùa), lại trải qua vài ngày, Lâm Tam Sinh cũng dừng việc tu luyện lại —— hắn vốn dĩ cũng không phải người thuộc thể chiến đấu, sau khi đi vào vẫn luôn nhập định, dùng thời gian vô hạn để xoa dịu tâm tình của mình, sau đó lằng lặng suy ngẫm về trận chiến đấu gần đến, mặc dù đại cục đã như vậy, không có gì cần chế định chiến thuật, nhưng về chỉ tiết vẫn có rất nhiều địa phương có thể hoàn thiện hơn.
Hắn là quân sư, những thứ này đều là những điểm hắn cần phải quan tâm.
Hắn nói hết những suy nghĩ của bản thân trong mấy ngày qua cùng Diệp Thiếu Dương, hai người thảo luận một hồi, Diệp Thiếu Dương chăm chú nhìn vào đôi mắt của hắn, hỏi: "Cảm giác thế nào?"
"Bình tĩnh nhiều rồi. Cũng lĩnh ngộ được rất nhiều."
Lâm Tam Sinh bình thản nói,"Cho dù ta có chết trong trận chiến này, cả đời này của ta cũng đủ đặc sắc rồi. Thiếu Dương, cám ơn ngươi."
"Cảm ơn cái gì?"
"Cám ơn ngươi cứu ta ra khỏi cổ mộ, để cho ta tham gia vào Tróc Quỷ Liên Minh, ta đây mới có cơ hội thi triển sở học bình sinh, tuy rằng sau cùng công dã tràng, nhưng ít ra không uổng phí đã sống một hồi."
"Ngươi ngồi xuống đi, hai ta từ từ tâm sự." Từ sau khi Không giới thất thủ, Lý Lâm Lâm gặp chuyện không may, Diệp Thiếu Dương có thể cảm giác rõ ràng những thay đổi của Lâm Tam Sinh, từ lâu đã muốn tâm sự cùng hắn, bất đắc dĩ đại chiến sắp tới, không có quá nhiều thời gian, hôm nay đi tới hư không vĩnh hằng này, cuối cùng cũng có thời gian dùng không hết.
Sau đó tới Ngô Gia Vĩ và Tứ Bảo ngừng khổ tu, trước lúc này, bọn họ đã tu luyện mười mấy năm, đã sớm tới bình cảnh, tu luyện tiếp nữa, tu thêm mười năm hai mươi năm kỳ thực cũng không có tác dụng mấy, cho nên bọn họ cùng tiến vào trong này, thứ nhất là xuất phát từ hiếu kỳ, muốn thể nghiệm sự huyền bí của vĩnh hằng hư không, thứ hai là muốn đi cùng moi ndƯỜỒi. Lại qua một khoảng thời gian, mọi người đều kết thúc quá trình tu luyện.
Trong đó tiến bộ lớn nhất là Diệp Tiểu Mộc và Tô Yên —— hai thanh niên thiên phú cực cao này vốn còn xa mới tới cực hạn, kinh qua mấy tháng khổ tu, chủ yếu nhất là có Diệp Thiếu Dương và một nhóm đại lão ở bên cạnh giám sát, có vấn đề gì có thể tùy thời giải đáp, tiến độ tu luyện tiến triển cực nhanh, sau cùng hai người đều liên tục khám phá cảnh giới, Diệp Tiểu Mộc thậm chí tăng lên vài trọng cảnh giới. Đợi được khi những người khác đều kết thúc tu luyện, Diệp Tiểu Mộc còn muốn bản thân khổ tu một trận nữa, vì vậy Diệp Thiếu Dương để cho đoàn người rời đi trước, bản thân lưu lại ở bên cạnh con trai, một nửa là cùng tu luyện, một nửa là làm đạo sư, phục vụ trên toàn phương diện.
Nhưng mà những ngày tháng ở bên trong thực sự quá khô khan, ở quá lâu Diệp Thiếu Dương cũng không chịu nổi, thường chuồn vào trục thời gian, đi tới thế giới chuyển động ở thời gian khác nhau, đương nhiên mỗi lần đều là che giấu bản thân, tuyệt không giao tiếp cùng bất luận kẻ nào.
Hắn thậm chí về tới thế giới thuộc về mình kia, đúng là giống như lời Tiểu Cửu nói, cách lúc mình ra đi chỉ mới mấy tháng, hết thảy đều không có gì thay đổi.
Diệp Thiếu Dương ở thế giới kia du đãng một phen, gặp được đám bạn tốt của bản thân, còn có Tuyết Kỳ, Lý Lâm Lâm vẫn đang còn sống, cùng với Từ Văn Trường mỗi ngày ở Âm ty vẽ tranh luyện chữ.
Loại cảm giác dường như đã qua mấy đời này khiến cho hắn không nỡ bỏ đi, nhưng cuối cùng hắn vẫn về tới hư không vĩnh hằng, phải giết chết Quỷ Vương và Minh Hà Lão Tổ, giải quyết tất cả phiền phức, mình mới có thể trở về thế giới thuộc về mình!
Trong trạng thái khai ngộ rong ruổi không biết bao lâu, Diệp Tiểu Mộc cuối cùng cũng đi ra, nhìn bốn phía, cảm thấy cảm giác khi mình nhìn đồ vật đã có chút biến hóa, thính lực tựa hồ cũng thay đổi tốt hơn... Loại đề thăng vi diệu này khó có thể nói rõ, nói chung, hắn cảm giác chỗ nào trong mình cũng đều trở nên mạnh hơn.
"Đến thượng tiên chưa?" Phía sau truyền đến thanh âm của Diệp Thiếu Dương, Diệp Tiểu Mộc gật đầu.
"Không tệ, ngươi cứ thổ nạp thêm mấy chu thiên nữa, củng cố cảnh giới, sau đó coi như không khác biệt mấy rồi."
Diệp Tiểu Mộc suy nghĩ một chút nói rằng: "Cho dù là cảnh giới thượng tiên, đối mặt đối thủ như Quỷ Vương, chỉ sợ cũng không đủ để đánh một đòn?" Đừng nói Quỷ Vương, thực lực bây giờ của mình, còn không "Ai nói cho ngươi đi đối phó Quỷ Vương ?" Diệp Thiếu Dương đi tới trước mặt hắn, vừa cười vừa nói: "Đây không phải là cuộc chiến đấu của ngươi, lúc này có lão tử ta đây đỡ cho, tương lai ngươi sẽ có cơ hội biểu hiện."
Diệp Tiểu Mộc lằng lặng nhìn hắn, hỏi: "Cha sẽ đi sao?"
"Đúng vậy, đánh xong một trận này sẽ đi, không cần luyến tiếc, ta không phải là cha ruột ngươi —— phi, ý ta là —— dù sao ngươi cũng biết đó, phụ thân thực thụ của ngươi sớm muộn gì cũng sẽ trở về, đương nhiên, cảm tình đối với ngươi đều là giống nhau, dù sao ngươi cũng là con ta."
"Hơn nữa, như vậy đối với ngươi cũng tốt. Phụ thân thực sự của ngươi — lúc này hẳn là rất già rồi, giống như bọn hòa thượng, đều nên về hưu, như vậy bọn thanh niên các ngươi càng có cơ hội gánh vác đại sự, ta quá trẻ tuổi, có ta ở đây, sẽ ảnh hưởng sự trưởng thành của ngươi."
"Con không thấy có vấn đề gì..."
"Có chứ." Hai tay Diệp Thiếu Dương đặt lên trên bả vai hắn, dùng vẻ mặt hết sức nghiêm túc nhìn hắn, mỗi chữ mỗi câu nói rằng: "Đây là truyền thừa của Pháp Thuật Giới, mỗi một thời đại thanh niên nhân cần trưởng thành, bởi vì tà vật cũng đang không ngừng trưởng thành. Những người cũ này một ngày nào đó sẽ già đi, nếu như ngày đó đến, lóp thanh niên còn chưa trưởng thành, Pháp Thuật Giới sẽ tràn ngập nguy cơ."
"Như cha ngươi là ta đây lúc nhỏ, sư công của ngươi —— cũng chính là Thanh Vân Tử sư phụ của ta còn chưa già bao nhiêu, nhưng chuyện gì ông ấy cũng đều giao cho ta đi làm, ban đầu ta còn cho là ông ấy quá lười, sau lại mới biết được dụng tâm lương khổ, là ông ấy đang rèn đúc ta."
"Sư công..." Diệp Tiểu Mộc rất hào hứng đối với nhân vật như truyền thuyết này,"Ông ấy nhất định là một người rất giỏi, đáng tiếc con không có cơ hội gặp mặt..."
Những lời này của hắn khiến cho Diệp Thiếu Dương khẽ động lòng, quay đầu nói với hắn Tiểu Mộc: "Con muốn gặp ông ấy sao?"
"Không phải ông ấy đã... A, cha muốn nói, trở lại quá khứ?" Trong nháy mắt Diệp Tiểu Mộc hiểu ra.
"Đúng." Diệp Thiếu Dương chỉ chỉ trục thời gian,"Chúng ta có thể đi bất cứ nơi đâu."
"Thế nhưng... Không phải cha nói không thể thay đổi lịch sử sao?"
"Đừng nói thay đổi, chúng ta có thể đứng xa xa quan sát một chút, nhìn thấy mặt thì được rồi."
Không đợi Diệp Tiểu Mộc tỏ thái độ gì, Diệp Thiếu Dương đã bắt đầu trực tiếp mở ra, sau đó kéo Diệp Tiểu Mộc tiến vào.
Hai mươi năm trước...
Trên Mao Sơn.
Diệp Thiếu Dương lôi Diệp Tiểu Mộc đi thằng qua cảnh khu, theo một đường mòn nhỏ đi lên núi.
"Trước tiên ta đưa ngươi đi thăm sơn môn năm xưa." Diệp Thiếu Dương vô cùng hăng hái.
"Thế nhưng cha ơi, lỡ như bị sư công phát hiện thì làm sao bây giờ?" Diệp Tiểu Mộc vẫn lo lắng.
"Không sợ, con đường này là do ta phát hiện ra, sư công của ngươi lười như vậy, sẽ không đi đến bên này."