Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân ( Dịch Chuẩn Full )

Chương 3570 - Chương 3577: Về Quá Khứ (2)

Chương 3577: Về Quá Khứ (2) Chương 3577: Về Quá Khứ (2)Chương 3577: Về Quá Khứ (2)

Leo đến đỉnh núi, Cửu Tiêu Vạn Phúc cung đã ở ngay trước mặt, tuy rằng Diệp Thiếu Dương không lo lắng bị phát hiện, nhưng để đề phòng, hắn vẫn lật cổ áo lông lên, che khuôn mặt lại.

Không giống như cảnh khu náo nhiệt phía trước núi, chính tông Mao Sơn chân chính trong Cửu Tiêu Vạn Phúc cung, ngoại trừ mấy đệ tử ngoại môn đang dọn dẹp sân viên, không nhìn thấy một ai rảnh rỗi.

Diệp Thiếu Dương mang theo Diệp Tiểu Mộc vừa đi vừa giới thiệu về tất cả những gì có liên quan đến tòa cung điện này, đột nhiên một đệ tử ngoại môn đi tới, chắp tay nói rằng: "Thí chủ, nơi này là tư gia tự viện, không thể vào, xin hãy du ngoạn phía trước núi."

Diệp Thiếu Dương liên tục gật đầu, mang theo Diệp Tiểu Mộc từ cửa hông đi ra ngoài, đi thằng tới phía sau núi, cách thật xa là có thể nghe được một tiếng quát thật lớn, hai người đi theo tiếng nói, sau cùng đi tới đỉnh một khối nham thạch, từ chỗ cao quan sát xuống phía dưới.

Một lão đầu đang quát mắng một đứa bé đi mai hoa thung.

Lão nhân này mặc áo thun ba lỗ và quần cộc, chân mang một đôi giáp dép kẹp, một tay đang cầm một cái đĩa, bên trong chứa đầy đủ củ lạc, thỉnh thoảng bỏ vào trong miệng một nắm.

"Vị này chính là..." Diệp Tiểu Mộc không dám nhận thức.

Diệp Thiếu Dương lộ ra biểu tình chảy mồ hôi, có chút ngượng ngùng nói rằng: "Đúng rồi, hắn chính là sư công của ngươi."

"Sặc, sư công thật đúng là... Trời sinh tính hào hiệp a." Diệp Tiểu Mộc nín nửa ngày, cuối cùng cũng nhớ ra lời khen ngợi như thế.

Ánh mắt hai người chuyển đến thiếu niên đang bước đi như bay trên mai hoa thung, nói thiếu niên thì vẫn còn hơi lớn chút, thằng bé này tối đa mười tuổi, rất gầy gò, cởi trần, chỉ mặc quần cộc, da tay ngăm đen do phơi nắng đến nỗi cả người đều là mồ hôi hột. Dưới sự thúc giục của Thanh Vân Tử, chạy nhanh như bay, miệng giống như đang đọc thuộc lòng phù chú khẩu quyết nào đó.

"Cha, đây là cha sao?"

Diệp Thiếu Dương nhẹ nhàng gật đầu,"Có phải ngươi cảm thấy luyện tập như thế này không ra làm sao đúng không?"

Diệp Tiểu Mộc nhìn chằm chằm thân ảnh lúc nhỏ của Diệp Thiếu Dương một hồi, nói rằng: "Thật cực khổ."

"#hêna_ naưởi không hiểu được †a đang đi Lăna Không Bê tổng công tám bộ hình thái, bộ pháp đều không giống nhau, sư công của ngươi tùy tiện nói ra một cái tên, ta sẽ dựa theo sáo lộ tương ứng để thay đổi, cái này kỳ thực cũng không xem là khó, người thường luyện một ba năm tháng là có thể nắm được, khó khăn là chú ngữ ta đọc trong miệng này, chú ngữ cũng là ngươi sư phụ của thầy thuận miệng nói tên, nói đề mục xong ta sẽ đọc thuộc lòng ra toàn văn, nói đơn giản chính là nhất tâm lưỡng dụng, dưới chân không thể sai, trong miệng đọc kinh văn cũng không thể sai. Sai rồi phải bắt đầu một lần nữa."

Diệp Tiểu Mộc nghe mà ngẩn tò te, sau đó lập tức nghĩ đến ưu điểm của cách rèn đúc này, nhớ lại biểu hiện trước đó của Diệp Thiếu Dương ở trong chiến đấu, cuối cùng Tiểu Mộc cũng hiểu vì sao cha mình bất cứ lúc nào cũng có thể gặp nguy không loạn, thậm chí ở trong tranh đấu kịch liệt ở trình độ cao vẫn giữ được tĩnh táo, ở trong nghịch cảnh cũng có thể nghĩ ra đối sách phá địch.

Quả nhiên cái này không chỉ đơn thuần là thiên phú mà còn là kết quả của nhiều năm huấn luyện kiểu biến thái này.

"Thái thượng cảm ứng thiên, đệ tam thiên... Nam hoa kinh đệ nhị thiên... Đoạn thứ ba Đạo Đức kinh... Sai một chữ rồi, làm lại lần nữa!"

Thanh Vân Tử vừa nhai củ lạc, vừa không ngừng ra mệnh lệnh đối với Diệp Thiếu Dương ấu niên.

Diệp Thiếu Dương ấu niên bước đi như bay trên mai hoa thung, mồ hôi đổ như mưa, khi bị phạt làm lại từ đầu, cũng không nhịn được oán giận hai câu.

"Chăm chú một chút! Lên tinh thần, bây giờ ngươi cảm thấy khổ, tối đa chỉ là luyện một lần nữa! Tương lai đối mặt tà vật, phàm là đi nhầm một bước, mạng nhỏ sẽ không còn!" Thanh Vân Tử nghiêm khắc quát lớn, không nói chút tình cảm nào.

Diệp Thiếu Dương chăm chú nhìn cảnh tượng xa lạ mà quen thuộc kia, mắt hơi ướt.

"Những lời sư công của ngươi nói với ta, khi còn bé ta không cho là đúng, mãi đến khi về sau một mình hành tẩu giang hồ, trải qua các loại ác chiến, mỗi khi thoát khỏi nghịch cảnh sống chết trước mắt, ta đều sẽ nghĩ tới những ngày tháng huấn luyện ma quỷ năm xưa, rất may mắn ta có một vị sư phụ tốt, bằng không chết chưa tới mười lần cũng có tám lần, căn bản không sống tới ngày hôm nay..."

Diệp Tiểu Mộc ngắm nhìn cảnh tượng sớm đã bị lịch sử chôn vùi trước mắt, nội tâm vô cùng cảm khái.

"Ai ở đâu đói" Thanh Vân Tử bỗng nhiên quay đầu nhìn qua, cùng lúc đó, một tờ linh phù đánh tới, đây còn chưa đủ, thân hình ông bắn tới nhanh như điện.

Diệp Tiểu Mộc mắt thấy mình sắp bị chộp được, đột nhiên có một cánh tay nắm lấy bản thân, kéo đến một địa phương đen kịt.

Lại trở về hư không vĩnh hằng.

Diệp Tiểu Mộc thở phào một cái, hồi tưởng một màn kinh hồn trước đó, không nhịn được cảm khái: "Sư công tốc độ quá nhanh, thậm chí còn nhanh hơn so với tốc độ linh phù phi hành!"

Hắn tự nhận với tốc độ phản ứng của mình, tình huống lúc đó chỉ sợ phản ứng không kịp mà sẽ trúng chiêu.

Diệp Thiếu Dương nhếch miệng cười nói: "Nếu như ngươi bị ép phòng ngự, hắn còn có chí ít hơn mười hậu chiêu đã chuẩn bị sẵn sàng, bước đầu tiên ngươi đã sai rồi, lúc đó chỉ có thể bị động chịu đòn, mãi đến khi lộ ra kẽ hở đủ nhiều, hắn sẽ một kích chế địch... Bộ sáo lộ này nói thì giản đơn, thế nhưng thử trăm lần không sai."

Diệp Tiểu Mộc biết hắn đang dạy mình, trầm tư chỉ chốc lát, nói rằng: "Nhưng có đôi khi, cha cũng là nửa ngày bất động, chờ người khác xuất thủ trước, có đôi khi cho dù xuất thủ, cha cũng sẽ cố ý tỏ ra yếu kém..."

"Cho nên phải động não. Trước khi đánh phải nghiên cứu đối thủ, nếu như là đối thủ xa lạ, vậy tận lực cầu ổn, phải học được cách làm đối thủ tức giận và lơ là... Nói đơn giản có đôi khi cần phải đàn áp đánh đối phương, dẫn dắt tiết tấu cuộc chiến đấu, để cho ưu thế của hắn không thể phát huy ra được; có đôi khi sẽ sợ, dụ dỗ đối phương tiến vài cái bẫy của ngươi."

Diệp Thiếu Dương phi thường đắc ý mà truyền thụ tâm đắc chiến đấu cho con trai.

Diệp Tiểu Mộc nhớ kỹ trong lòng, thành khẩn nói rằng: "Ở phương diện này con còn kém xa lắm."

"Cho nên ngươi mới là con trai của lão tử, từ từ sẽ được, ngươi cần phải có cơ hội đi thực tiễn." Diệp Thiếu Dương vỗ vỗ bờ vai của hắn,"Có muốn thử đi nhìn ông nội bà nội không?"

Diệp Tiểu Mộc sửng sốt, lập tức gật mạnh đầu.

Vì vậy Diệp Thiếu Dương dẫn Tiểu Mộc lần thứ hai xuyên qua, đi tới Diệp gia thôn chừng bốn mươi năm trước, vào năm đó Diệp Thiếu Dương cũng vẫn chỉ mới ba tuổi, còn chưa gặp phải mẫu tử thi sát sau này, tổ tôn một nhà ba đời đều ở đây, nông gia tiểu viện thông thường, sinh sống hoà thuận vui vẻ.

Bởi vì đối phương đều là người thường, khi quan sát cũng không cần môn, dùng giọng quê nhà ân cần thăm hỏi chủ nhân, nói là ở thôn sát vách vào núi hái thuốc, đi qua đây, muốn xin một hớp nước uống.

Tiếp đãi bọn họ là một người đàn ông trung niên ba mươi tuổi, ân cần gọi bọn họ vào phòng ngồi, Diệp Tiểu Mộc len lén quan sát người này, mặt mày thực sự có vài nét giống như cha mình, cho nên... Vị này chính là ông nội của mình, Diệp Binh?

"Ngày mai là tết Trung thu, các ngươi lúc này còn muốn vào núi, sao không ở nhà?" Diệp Binh mang lên tách trà lớn nóng hầm hập.

"Con trai bị bệnh nặng sắp chết, không thể không ra ngoài kiếm tiền." Diệp Thiếu Dương lập tức viện ra một lý do, Diệp Tiểu Mộc nghe mà thiếu chút nữa phun trà trong miệng ra ngoài, bất đắc dĩ nhìn Diệp Thiếu Dương liếc mắt, có cần nguyền rủa người ta như vậy không?
Bình Luận (0)
Comment