Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân ( Dịch Chuẩn Full )

Chương 3571 - Chương 3578: Về Quá Khứ (3)

Chương 3578: Về Quá Khứ (3) Chương 3578: Về Quá Khứ (3)Chương 3578: Về Quá Khứ (3)

Diệp Binh nghe nói, thở dài, khuyên giải an ủi hắn vài câu, sợ làm đau lòng khách, vội vàng thay đổi trọng tâm câu chuyện, hỏi Diệp Tiểu Mộc nguyên nhân lên núi.

"Cha ta bị bệnh nặng không xuống giường được, thiếu tiền mua thuốc." Diệp Tiểu Mộc "sáng dạ", học theo cha, cũng không phòng bị Diệp Thiếu Dương hung hăng đạp một cước ở phía dưới bàn.

"Đều là người mệnh khổ, ở lại đây cơm nước xong rồi hãy đi. Xảo Vân, giao thằng bé cho bà nội, đi nấu cơm di..."

Cha con Diệp Thiếu Dương vội vã chối từ, tỏ ý ngồi một lát nghỉ chân là được rồi, lúc này một người tuổi phụ nữ còn trẻ ôm con đi ra, cười cười khách khí với hai người.

Ánh mắt dừng trên gương mặt Diệp Thiếu Dương, người phụ nữ đang tỉ mẩn suy nghĩ, Diệp Thiếu Dương vội cúi đầu, trong lồng ngực tim đánh liên hồi, đây chính là mẹ của mình!

Chờ sau khi hai vợ chồng đều đi ra rồi, Diệp Tiểu Mộc mới hồi phục tỉnh thần lại, thấp giọng nói rằng: "Vị mới vừa rồi kia chính là bà nội phải không, rất xinh đẹp."

"Nói lời vô ích, ngươi nhìn gien của ta là biết." Diệp Thiếu Dương vuốt cằm.

Diệp Tiểu Mộc nhìn hắn chằm chằm một hồi, nói: "Con nghĩ là gien xảy ra vấn đề..."

"Tiểu tử ngươi!"

Diệp Thiếu Dương gõ mạnh một cái lên đầu hắn."Ta mới là gien xảy ra vấn đề! Sinh ra một đứa ngốc như ngươi không giống ta chút nào."

"Cha, cha nói con trai mình như vậy mà được à?"

Lúc này một trận tiếng ca vang vọng từ ngoài cửa bay tới, tiếp theo là một lão hán hơn sáu mươi tuổi, hồng quang đầy mặt đi đến.

Gia gia của Diệp Thiếu Dương, Diệp đại công.

Diệp Binh từ phòng bếp đi ra, giới thiệu với phụ thân về hai vị khách, Diệp đại công cũng rất hào sảng, giữ bọn họ ở lại ăn cơm.

Lúc này bà nội của Diệp Thiếu Dương cũng đi ra, giúp con trai giữ cháu, để cho con dâu nghỉ ngơi một chút rồi xuống nhà bếp làm cơm.

Đều đã gặp được bốn người thân.

Cá mấy lần Diên Thiếu Dưng muốn đi nhưng đầu vô cùng lu luyến không cất bước được, ngồi ở nhà chính cùng tổ phụ và phụ thân nói chuyện phiếm —— bởi vì hắn biết nói tiếng địa phương, đối với tình hình thôn xóm phụ cận lại rất quen thuộc, bởi vậy Diệp gia phụ tử không hề nghi ngờ thân phận của bọn họ.

Nhìn tổ phụ và phụ thân, Diệp Thiếu Dương đột nhiên phát hiện, ngày hôm nay người của Diệp gia bốn đời đều ở đây, đây thật là lần tụ hội khó có được, chỉ tiếc không thể nhận nhau.

Thức ăn thơm phức được bưng lên, Diệp Thiếu Dương mượn cớ đi nhà xí, lôi kéo Diệp Tiểu Mộc lặng lẽ chạy đi.

Trở lại vĩnh hằng hư không, tâm trạng của hai người đều rất kích động.

"Đây thật là một chuyến du hành kỳ diệu." Diệp Tiểu Mộc cảm thán tự đáy lòng, quay đầu nhìn gò má Diệp Thiếu Dương,"Vốn dĩ con còn rất lo lắng, nhưng mà cũng may cha không làm vậy, con biết cha rất khó xử..."

"Ta không làm cái gì?"

"Nhắc nhở bọn họ về tai nạn vài năm sau. Con có thể cảm giác được nỗi do dự ngay lúc đó của cha, tuy rằng hết thảy những điều này đối với chúng ta mà nói đều là quá khứ, nhưng đối với bọn họ—— hết thảy còn chưa xảy ta, mà cha đã tiến nhập hoàn cảnh, không thể không kích động về phương diện này..."

Hài tử này kỳ thực cũng không ngốc lắm.

Diệp Thiếu Dương tán thưởng nhìn hắn một cái, hắn đoán không lầm, những gì kỳ diệu vừa trải qua, nhất là cuộc sống hạnh phúc tổ tôn ba đời khiến cho người ta hâm mộ, hắn càng gần gũi thể hội, càng không nhịn được mà nghĩ tới tai nạn mấy năm sau —— bốn người thân của mình lần lượt chết ở trong cơn hồng thủy. Thực sự là tai họa bất ngờ, mà nếu như trước đó có thể biết được một chút đầu mối, tai họa bất ngờ này hoàn toàn có thể tránh khỏi.

Diệp Thiếu Dương rất rầu rĩ có nên nói cho bọn họ biết chút gì hay không, dù cho chỉ là một sự nhắc nhở nhỏ, nhưng đến cuối cùng vẫn là bỏ qua.

Hắn không thể can thiệp vào sự phát triển của thế giới, đây là nguyên tắc cần phải nhớ kỹ, bất cứ lúc nào cũng không thể ngoại lệ.

Lúc sau, Diệp Thiếu Dương lại thông qua đường hầm thời không đi "vấn an" một phen những chiến hữu đã chết: Mỹ Hoa, Bánh Bao, Thu Oánh... Còn có Tuyết Kỳ mới hy sinh gần đây.

Đối với bọn họ, hắn cũng đều là xa xa quan sát, cũng không có đưa ra bất luận gợi ý gì về vận mệnh của bọn họ. một loại trải nghiệm kỳ quái, ở sát biên giới sống hay chết, hoặc là trong lúc nằm mơ, bỗng nhiên nhận được gợi ý thần bí nào đó, đối với cuộc sống sau đó phát sinh trợ giúp lớn lao, hoặc tránh khỏi một số tai nạn trọng đại —— hoặc không thể tránh được, nhưng sau đó hồi tưởng lại, sẽ hoàn toàn tỉnh ngộ, ban đầu đã từng có điềm báo.

Chẳng lẽ, những thứ được gọi là điểm báo và gợi ý này, không phải là mình ngộ ra, mà là có một người xuyên qua biết được tình hình vận mạng sau này của bọn họ, nên đã nhắc nhở bọn hắn một chút.

Hoặc có thể cũng giống như mình, muốn nói, lại sợ nói quá nhiều sẽ bại lộ bản thân, rất dễ dự đoán cuộc sống của đối phương, cho nên mới đưa ra một gợi ý ba phải một chút, có thể ngộ ra hay không toàn bộ dựa vào chính mình?

Nếu như đối tượng không phải là cá nhân đơn độc, mà là một đoàn thể, dân tộc, thậm chí quốc gia, như vậy một câu cảnh cáo của người xuyên không thậm chí sẽ bị trở thành thần tích?

Nếu suy nghĩ sâu hơn về vấn đề này thậm chí sẽ liên quan tới tín ngưỡng và tôn giáo...

Vốn chỉ là một ý niệm đột nhiên nhảy ra trong đầu, nhưng càng lúc càng suy nghĩ sâu hơn, Diệp Thiếu Dương cảm nhận được sự đáng sợ của vấn đề này.

"Tiểu Mộc, ta hỏi ngươi một vấn đề, ngươi nghĩ trên đời này —— cách dùng từ này không thích hợp, phải nói, trong toàn bộ thế giới song song ở bất luận thời không nào, có thể còn có người thứ hai nắm giữ lực thời không giống như ta hay không?"

Diệp Tiểu Mộc bị hỏi về vấn đề kỳ quái này mà ngơ ngác, trầm ngâm một lát, nói rằng: "Dựa theo lý luận không gian đa duy, vũ trụ vô cùng rộng lớn. Con nghĩ không có khả năng chỉ có một mình cha... Người khác không nói, chỉ nói chính cha, ở trong vũ trụ song song đã có không chỉ một người, dù cho trải qua cuộc sống không giống nhau, nhưng chí ít cũng có nét tương tự nhiều nhất chính là tiếp xúc với Sơn Hải ấn.

Trong đó còn có số lượng cực ít, lĩnh ngộ được thực đế của lực thời không —— số người này khẳng định là cực nhỏ a, nhưng nếu như vũ trụ song song là vô cùng lớn, nhất định sẽ có không ít... Đây vẫn chỉ là cha ở thế giới khác, không có khả năng muôn đời tới nay chỉ có một mình cha lĩnh ngộ được lực thời không."

Diệp Thiếu Dương vỗ một cái lên gáy hắn, vô cùng cảm khái mà nói rằng: "Mịa nó, ta luôn cảm thấy chỉ số thông minh của ngươi không cao lắm, ta phát hiện ra ta sai rồi, cách suy luận của ngươi rất khá đó." bai con vậy."

"Coi như là khen ngươi đi. Ngươi nói không sai, ta không thể nào là người may mắn duy nhất từ muôn đời tới nay."

Đối với điểm này, Diệp Thiếu Dương nhận thức rất rõ ràng.

Cho nên... Giả như có đủ số lượng "Thời không chưởng khống giả", không thể nào tất cả mọi người đều tuần hoàn theo thời quy tắc không —— cho dù không phá hư, chí ít cũng sẽ không nhịn được mà đưa ra một số nhắc nhở thiện ý đối với người quen trong thế giới quá khứ, lỡ như gặp phải nội tâm có chút vấn đề, tùy tiện tìm một thế giới song song để làm hộp trò chơi cát mà vui chơi... Tuy rằng nghĩ như vậy có chút âm u, nhưng không chừng sẽ là như vậy.

Cho nên, những người này lưu lại thần tích ở trong thế giới quá khứ, trải qua thế nhân tin tưởng cúng bái và bao bọc, sau cùng thành thần? Thần chính nghĩa, còn có thần tà ác.

Diệp Thiếu Dương cảm giác mình có thể phát hiện bản chất của thế giới...
Bình Luận (0)
Comment