Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân ( Dịch Chuẩn Full )

Chương 3573 - Chương 3580: Quyết Chiến (2)

Chương 3580: Quyết Chiến (2) Chương 3580: Quyết Chiến (2)Chương 3580: Quyết Chiến (2)

Lâm Tam Sinh mở ra món đồ tựa như túi da mang theo bên người, trong nháy mắt từ bên trong đi ra một đoàn bóng người đen thui, quỳ dưới chân hắn.

Những người này đều là cấm vệ quân hắn mang từ Không giới theo bên cạnh mình, tổng cộng năm sáu trăm người, rốt cuộc là binh lực sau cùng của hắn rồi.

Vốn dĩ Lâm Tam Sinh phải không muốn dẫn bọn hắn tới tham gia quyết chiến lần này, để cho bọn họ ở nhân gian tìm một chỗ tu hành, hoặc trực tiếp đi luân hồi, nói chung chỉ cần không làm chuyện xấu, mặc kệ bọn họ đi đâu đều được.

Bọn họ tự do rồi.

Nhưng mà, những cấm vệ quân thị mà hắn một tay dạy dỗ xem loại "tự do" này là sỉ nhục, dựa theo cách nói của bọn họ, thân làm thân vệ tùy tùng chủ soái, bọn họ không cần tự do gì —— chỉ cần người cầm đầu còn sống, mặc kệ đi nơi nào, bọn họ đều sẽ không do dự mà đi theo, làm hộ giá cho chủ soái, dù cho chảy đến giọt máu cuối cùng; giả như người cầm đầu chết đi, vậy bọn họ cũng sẽ chết theo là xong.

Cho dù Lâm Tam Sinh thân làm chủ soái, cũng không có thể khiến bọn họ thay đổi quyết tâm cống hiến thề sống chết quên mình này, hết cách rồi, không thể làm gì khác hơn là dẫn bọn hắn cùng đi.

Nhưng mà Lâm Tam Sinh không có ý định đem bọn họ ra làm con cờ thí.

Mặc dù đối thủ là Vô Cực Quỷ Vương mạnh nhất Tam giới, chính diện tiến công, đừng nói là ba trăm năm trăm thân vệ, cho dù là số lượng nhiều gấp bội, gấp trăm lần, chính diện cứng rắn đối đầu Quỷ Vương cũng không tạo được bất cứ uy hiếp gì, nhưng không có nghĩa là không dùng được bọn họ.

Trước khi tới, Lâm Tam Sinh đã phân phối nhiệm vụ cho bọn hắn, đầu tiên là điều tra, dù sao Linh giới này rộng lớn gần như vô cùng, cũng không ai biết Vô Cực Quỷ Vương sẽ bố trí mai phục ở nơi nào, nếu như không có những thân vệ này, bọn họ chỉ chừng mười người, lỡ như vừa chui đầu vào đã bị ghim vào vòng vây, hậu quả thật không dám tưởng tượng.

Thứ hai chính là bên Quỷ Vương cũng không có khả năng chỉ điểm động ba đại lão đơn độc, thế tất cũng sẽ chọn một nhóm thủ hạ tỉnh nhuệ, cho dù đám người này không tạo thành uy hiếp gì đối với bọn họ, nhưng khó tránh được phải phân thần đối phó. Đến lúc đó, mấy trăm thân vệ có thể chống đỡ được, để cho bọn họ không phải lo nghĩ về hậu phương, để binh đối binh tướng đối tướng bình đẳng chiến đấu.

Bởi vậy Lâm Tam Sinh đưa bọn họ chia làm ba đội, thành viên Tróc Quỷ Liên Minh cũng chia thành ba đội, lần lượt đái lĩnh bọn họ, từ ba phương hướng đối mặt hư không mênh mang triển khai thăm dò, một khi một đội trong đó phát hiện địch nhân, lập tức thông báo hai đội khác, đến lúc đó bộ đội lại tụ họp lại, triển khai quyết chiến.

Đạo Phong mang theo một đội nhân mã trong đó đi vòng qua từ bên trái, tận lực phân tán, sau đó đi ngang tiến về phía trước, như vậy có thể mở rộng phạm vi lục soát đến lớn nhất.

Đội ngũ từ từ đi tới.

Ở ngoại vi Thái Hư Hóa Cảnh, có một hải vực rộng lớn yên tĩnh, sóng biển không sẽ chủ động tiến công người xâm nhập, dựa theo phán đoán trước đó của đoàn người, Vô Cực Quỷ Vương chắc chắn sẽ bố trí phòng vệ ở chỗ này, nếu không tiếp tục đi vào trong sẽ tiếp cận địa phương Tu Di Sơn, đối mặt sóng biển chủ động công kích người tới, đôi bên sẽ không thể đánh đấu gì được.

Quả nhiên, khi phía trước có thể mơ hồ nhìn thấy Tu Di Sơn, một vài bóng đen đã hơi lộ ra ở gần đó, Đạo Phong mệnh lệnh mọi người đứng lại, gởi tín hiệu cho hai đội khác, một thân một mình đi về phía trước.

Trong sương mù, gương mặt đám người đối diện cũng từ từ nhìn thấy rõ ràng.

Vô Cực Quỷ Vương, và Minh Hà Lão Tổ đi cùng nhau, đứng ở trước nhất đội ngũ, hơi lui ra sau một chút chính là Hữu Quân, Tuyết Ma cùng một đám tương đối quen mặt, đều là người có khả năng đắc lực nhất Thái Âm sơn.

Tiếp về phía sau, đó là quỷ binh Thái Âm sơn, tản ra hai bên, kéo dài về phía sau đến chỗ sâu trong sương mù dày đặc không nhìn thấy được.

Đạo Phong để cho đoàn người đứng lại, bản thân đi đến bên Vô Cực Quỷ Vương.

Hắn đứng lại ở nơi cách trận doanh đối phương hơn mười mét, nói rằng."Các ngươi lại đều có mặt ở đây."

"Bị các ngươi ép, không thể không đến."

Vô Cực Quỷ Vương nhìn hắn, lằng lặng nói,"Không ngờ là nhanh như vậy đã có thể gặp lại ngươi, ta còn cho rằng chí ít cũng phải mấy trăm năm sau." Minh Hà Lão Tổ ở bên cạnh nói rằng: "Đạo Phong, ngươi cũng là một người chứng đạo rồi, vì sao vẫn biểu hiện như một nhân loại bình thường?"

"Nhân loại?"

"Đám sinh linh hạ đẳng ích kỷ, ngu dốt, yếu đuối, bất cứ lúc nào cũng chỉ quan tâm chút lợi ích trước mắt, bị dục vọng chỉ phối." Giọng nói Minh Hà Lão Tổ hết sức xem thường,"Bọn họ vĩnh viễn không thể tiếp xúc được với sức mạnh chân chính, ta không rõ, nếu ngươi đã chứng đại đạo, vì sao còn muốn câu nệ những tình cảm này, bằng không ngươi hẳn là sẽ đi được xa hơn."

Đạo Phong khẽ cười nói: "Những lời này của ngươi phỏng chừng vị bên cạnh ngươi sẽ không đồng ý. Tầm nhìn hạn hẹp chính là ngươi, nhân loại cũng rất nhiều nhược điểm, nhưng có một số thứ mà loại người như ngươi vĩnh viễn không có, dù cho ngươi nhìn có vẻ cường đại mạnh nhất."

"Cái gì?"

"Tín niệm."

Đạo Phong nói xong, từ vạt áo tay phải trường bào rút ra Đả thần tiên.

Ở phía sau hắn, Diệp Thiếu Dương và mọi người cũng đều đến rồi, đứng thành một hàng phía sau Đạo Phong, song phương hình thành thế sóng đôi.

Diệp Thiếu Dương nhìn lướt qua trận doanh đối phương, cười nói: "Không dễ có được, ngày hôm nay cường giả chính tà song phương trong Tam giới đều họp đủ."

"Ngươi thật sự cảm thấy các ngươi là chính nghĩa sao?" Vô Cực Quỷ Vương nói.

"Thảo luận cái này có ý nghĩa gì sao?" Diệp Thiếu Dương cảm thán hừ một tiếng,"Từ mười bảy năm trước đánh đến bây giờ, ngày hôm nay cuối cùng cũng phải phân ra kết quả."

Vô Cực Quỷ Vương than thở: "Những năm gần đây, ta có ít nhất một trăm lần cơ hội có thể giết chết ngươi."

"Ai cho ngươi vẫn muốn lợi dụng điểm lợi từ trên người ta."

Vô Cực Quỷ Vương không lên tiếng, Diệp Thiếu Dương nói không sai, bản thân y lúc đầu không giết hắn, là vì xem thường, khi đó địch nhân của y là Phong Đô đại đế, đợi đến khi rốt cục lấy được Âm ty, Diệp Thiếu Dương cũng từ từ trưởng thành, tuy rằng chút thực lực đó vẫn khiến mình xem thường.

Trận chiến mười bảy năm trước là trận chiến phá vỡ nhận thức của y, eau đá. v †tùv thời có thể aiết chết Diên Thiếu Diđna: nhưng vì bí mật của Sơn Hải ấn, lại không thể hạ thủ.

Những điều này không nói nữa. Một lần nữa trở lại thời không này, sau khi có thể tự do xuyên qua nhân gian, y vẫn bận đánh các không gian khác, cứ như vậy để cho hắn sống đến cuối cùng.

Đạo Phong và Phong Đô đại đế liên thủ thả Xi Vưu ra, điều này thực sự làm rối loạn kế hoạch của y, nhưng sau khi phong ấn Xi Vưu tại Không giới, kỳ thực y vẫn đang nắm vững cục diện trong tay. Biến số lớn nhất, chính là Phong Đô đại đế hy sinh bản thân để bám lên người Xi Vưu, bằng với trong trận doanh sinh ra một tuyệt thế cường giả, lúc này mới làm cho y phải tập trung lực lượng chặn đường bọn họ ở chỗ này, tiến hành quyết chiến.

Y cũng mệt chết di.

Cũng may hết thảy những chuyện này cũng sắp kết thúc rồi.

Vô Cực Quỷ Vương giơ một tay lên, ngón tay hướng về trận doanh đối phương, bóng đen phía sau bắt đầu khởi động, như nước thủy triều vọt tới.

Đạo Phong giơ lên Huyết hải vạn ma phiên, lay động trên không trung, vô số oan hồn lệ quỷ được thả ra ngoài, cũng vọt tới đối diện.

Trong khoản khắc chiến tranh khởi động, Diệp Thiếu Dương mang theo Diệp Tiểu Mộc và Tô Yên, từ bên hông xẹt qua, hướng về phía Tu Di Sơn vu hồi đi tới.

Chỉ cần có thể tiến nhập phạm vi cảm ứng của Tu Di Sơn chúng thần, vậy thì đồng nghĩa với thành công một nửa —— chỉ có mấy người được gọi là Nhân thần quan như bọn hắn có thể không mất sức mà leo lên được Tu Di Sơn, nếu như Vô Cực Quỷ Vương đuổi kịp đến đây, phải hứng chịu "hoa sóng của chúng thần", cũng không phải hắn chưa thử qua, đến hắn cũng không chống nổi lớp phòng tuyến do ý chí chúng thần tạo thành này.
Bình Luận (0)
Comment