Quyển 22 - Chương 41: Công lược người cản thi
Quyển 22 - Chương 41: Công lược người cản thiQuyển 22 - Chương 41: Công lược người cản thi
Hạ Phong Ảnh tiếc nuối rũ vai xuống,"Để cô đưa tôi tới bệnh viện đã khiến cô phiền toái, tôi vẫn nên gọi điện thoại để đàn anh tới đón tôi thôi."
"Tùy anh."
Phong Quang đang định đi ra ngoài, lại nghe hắn nói:
"Tôi không thiếu tiền, thật sự không cần bồi thường tiền bạc. Chỉ là lát nữa cô tiễn tôi xuất viện coi như bồi thường có được không?"
Cô nghĩ một chút, nói thế nào thì việc hắn bị thương cũng là do lỗi của tài xế nhà mình, chẳng qua cũng chỉ là tiễn hắn rời bệnh viện mà thôi, yêu cầu nhỏ này cũng không có gì đáng trách. Vì thế cô khẽ gật đầu, lại ngồi về chỗ cũ.
Hạ Phong Ảnh híp mắt nở nụ cười, giống như phát hiện ra bí mật to lớn gì đó, hắn nói:
"Hình như nếu dùng giọng điệu đáng thương một chút nói chuyện với cô, thì cô sẽ đặc biệt dễ đáp ứng yêu cầu của người khác."
"Đó là bởi anh bị thương."
Phong Quang ôm cánh tay nói:
"Nếu người hại anh bị thương không phải là tài xế nhà tôi, thì tôi còn lâu mới quan tâm đến anh."
Hai mắt hắn híp lại, thấp giọng du dương nói,"Cho nên, Phong Quang là người rất có trách nhiệm."
Cô suýt nữa bị lạc trong giọng nói đột nhiên cực kỳ gợi cảm của hắn, thẩm nhắc lại vài lần tên Ninh Dịch, cô mới vứt bỏ được tạp niệm này. Cô lại trừng mắt nhìn Hạ Phong Ảnh,"Tôi đương nhiên là người có trách nhiệm. Còn nữa, anh nên gọi tôi là cô Hạ, dường như chúng ta chưa quen thân đến mức anh có thể trực tiếp gọi tên tôi."
"Chẳng phải tôi đang kéo gần quan hệ giữa chúng ta à?"
Hắn trực tiếp cười tủm tỉm nói ra mục đích của mình, đúng là khiến người ta không còn gì để nói.
Phong Quang nghiêng đầu đi, không nhìn khuôn mặt cực thì thu hút của hắn nữa,"Tóm lại tôi nói không thể chính là không thể."
"Được rồi, được rồi."
Hạ Phong Anh nhún vai, dường như đã thỏa hiệp. Nhưng chỉ một lát sau, hắn lại nhìn Phong Quang từ đầu đến chân, cuối cùng liền cười nói,"Gọi eâ là cô Ha thì va la auá. ceâ măc đầng nhuc trường cấn 3 Đế nuếc. hẳn tôi gọi cô một tiếng đàn em cũng được nhỉ."
"Trước kia anh cũng học trường cấp 3 Đế quốc?"
"Không sai."
Hạ Phong Ảnh nhướng mày nói:
"Chẳng qua hiện tại tôi là sinh viên đại học Minh Thành. Sau khi tốt nghiệp cấp 3, tôi liền không chút hứng thú nhìn lại trường cấp 3 Đế quốc nữa. Nếu sớm biết có một đàn em đáng yêu như vậy, chắc chắn tôi sẽ tới đó hàng ngày."
Phong Quang nói có lệ:
"Vậy à?"
Đại học Minh Thành là trường đại học trọng điểm hàng đầu của Hoa Hạ, ngay ở thành phố A, người có thể thi đậu đại học Minh Thành không phải học giỏi thì cũng là xuất sắc, mà ở trong mắt Phong Quang, Hạ Phong Ảnh thật sự không có chút khí chất nào của học sinh giỏi hay xuất sắc hết.
"Đàn em Phong Quang, em hãy tới đại học của chúng tôi đi."
Hạ Phong Ảnh chân thành dụ dỗ,"Trường chúng tôi có rất nhiều trai đẹp, em thấy đàn anh của tôi đó, không chỉ tài hoa mà còn đẹp nữa, quả thực chính là nhân vật nam thần của khoa y, còn cả anh Âu của khoa máy tính..."
"Được rồi."
Phong Quang trực tiếp ngắt lời hắn,'Anh còn muốn gọi điện bảo đàn anh tới đón nữa không?"
"Thôi được."
Hắn tủi thân móc di động ra,"Tôi liền gọi đàn anh tới vậy. Thân thể anh ấy vốn không tốt, gần đây tại vì chuyện của mẹ anh ấy mà rất ít ra cửa, xem ra dùng chuyện tôi bị thương để anh ấy ra ngoài cũng là chuyện tốt..."
"Ô... Vậy anh gọi điện thoại trước đi, tôi làm thủ tục bệnh viện"
Phong Quang đứng dậy lần nữa. Khi đi tới cửa, cô quay đầu lại nói một câu,"Yên tâm đi, nếu tôi đã đồng ý tiễn anh rời bệnh viện, tôi sẽ không tùy tiện rời đi."
Ánh mắt Hạ Phong Ảnh vừa rồi còn đầy vẻ lo lắng, lúc này lại chợt sáng ngời.