Max Cấp Ngoan Nhân (Dịch)

Chương 1004 - Chương 1005: Ngư Châu (3)

Chương 1005: Ngư Châu (3) Chương 1005: Ngư Châu (3)Chương 1005: Ngư Châu (3)

Căn nhà dân này trông rất bình thường, nhưng thật ra bị một luồng khí tức hắc ám bao trùm.

Bên trong khí tức hắc ám, có mấy bóng dáng mơ hồ như ẩn như hiện. Không bao lâu sau, hai người một chó đi đến bên ngoài căn nhà dân. “Ngươi đến rồi!"

Vẫn chưa gõ cửa, đột nhiên đã có người mở cửa.

Đại Hắc Phật Mẫu thản nhiên hiện thân, lúc này bà lại thay đổi dáng vẻ, dung mạo xinh đẹp lên nhiều.

Bà nhìn về phía Phương Tri Hành đầu tiên, lại nhìn về Quân Dao, đáy mắt hiện lên sự kinh ngạc vì đẹp đẽ, ngạc nhiên nói: “Muội muội này là?” Phương Tri Hành giới thiệu đơn giản: “Cô ấy là Quân Dao, chân truyền của Ngũ Hành tông.”

Quân Dao vươn tay nắm lấy bàn tay của Phương Tri Hành, đi về phía trước một bước, cười nhạt nói: “Chắc hẳn tôn giá chính là công chúa tiền triều, Quân Dao xin hành lễ.”

Đại Hắc Phật Mẫu thấy vậy thì biểu cảm hơi thay đổi, cười nói: “Muội muội khách sáo rồi, nếu như không ngại thì gọi một tiếng tỷ tỷ, thấy thế nào?”

Quân Dao hơi im lặng, sau đó chần chờ nói: “Như vậy không ổn cho lắm, hình như vai vế của bà còn cao hơn tổ tông của ta nữa.”

Đại Hắc Phật Mẫu không muốn nói chuyện nữa. Phương Tri Hành và Tế Cẩu liếc nhìn nhau, cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Không ngờ thuộc tính tiến công của Quân Dao lại hung hãn như vậy! “Mời vào!”

Đại Hắc Phật Mẫu tránh người ra, vươn tay làm ra tư thế mời.

Trong viện có sáu người.

Năm người trong số đó là hòa thượng đầu trọc mặc tăng bào màu đen tương đối hiếm thấy, mang theo chút phong cách tà đạo điển hình.

Năm hòa thượng này có tuổi tác khác nhau, khí chất cũng hoàn toàn bất đồng. Đại Hắc Phật Mẫu giới thiệu: “Năm bọn họ là thánh tăng hộ pháp dưới trướng của ta, pháp danh là Tu Khổ, Tu Xá, Tu Không, Tu Giới, Tu Mật.” “Tu Khổ là khổ hạnh đứng đầu, am hiểu chiến đấu, công thủ nhiều mặt.”

“Tu Xá là trí tuệ đứng đầu, am hiểu biện luận, phá tâm cơ kẻ địch, không cần đoán cũng biết.”

“Tu Không là di chuyển đứng đầu, am hiểu tạo ra trận pháp truyền tống, tới lui tự nhiên.”

“Tu Giới là cầm giới đứng đầu, có thể dựa vào hy sinh của bản thân để hóa giải bất kỳ tuyệt cảnh nào.”

“Tu Mật là bí ẩn đứng đầu, có hắn thì không tiết lộ thiên cơ được.” Phương Tri Hành hiểu rõ, thản nhiên gật đầu hành lễ.

Mà năm cao tăng đối mặt với Phương Tri Hành lại nghiêm nghị kính nể, chắp tay trước ngực, cúi đầu bái, kính sợ.

Tuy bọn họ là kiện tướng đắc lực của Đại Hắc Phật Mẫu, có thực lực không tầm thường, nhưng so với chiến tích của Phương Tri Hành thì hoàn toàn không đáng nhắc tới. Sau đó, Đại Hắc Phật Mẫu chuyển hướng về phía một người khác.

Đối phương là một ông lão mặc y phục mộc mạc, vóc người cao ngất mà cao ráo, không chỉ râu dài bồng bềnh, còn có mái tóc trắng như lông vũ của tiên hạc.

“Đây là Mặc lão, Mặc Thủ Cự, người đời xưng là “phu tử”, cũng là lão ân sư của ta.”

Đại Hắc Phật Mẫu mang theo ý kính trọng, long trọng giới thiệu: “Phu tử là đệ nhất nhân Nho môn, phủ Ưng Thiên, thư viện Bạch Lộc, Đông Lâm đường thật ra đầu là do ông ấy sáng lập ra.”

Ánh mắt của Phương Tri Hành sáng lên, chắp tay hành lễ nói: “Bái kiến lão phu tử, thất kính thất kính.”

Mực Thủ Cự thong dong hoàn lễ, vuốt râu cười nói: “Có nghe qua đại danh của Phương đạo hữu, như sấm rần bân tai, hôm nay gặp mặt quả thật là danh bất hư truyền, lão hủ kính phục.”

Sau khi làm quen với nhau thì mọi người cùng ngồi xuống.

Tu Mật lập tức triển khai ra “La Hầu La Tôn Giả Pháp Tướng”, mở ra một lĩnh vực bí ẩn cắt ngang mọi thứ với ngoại giới.

Cho dù mọi người làm gì ở bên trong lĩnh vực này thì người ngoài đều không cách nào tra xét được. Từ đó, mọi người có thể nói chuyện thoải mái, không sợ lộ bí mật. Phương Tri Hành nhìn Đại Hắc Phật Mẫu, đi thẳng vào vấn đề hỏi: “Bà từng tiếp xúc với hoàng đế à?”

Đại Hắc Phật Mẫu gật đầu nói: “Ừm, ta và Cơ Nguyên Võ từng gặp mặt, bàn bạc điều kiện, ký kết ước hẹn không chiến nữa.”

Cơ Nguyên Võ chính là tên của đương kim hoàng đế.

Phương Tri Hành nhếch mày nói: “Nội dung cụ thể của ước hẹn không đánh nữa là gì?”

Đại Hắc Phật Mẫu tỉ mỉ nói: “Đội thuyền của chúng ta và Cơ Nguyên Võ đồng hành, cùng chung tiếp tế tiếp viện, hợp tác cùng chiến, vui buồn có nhau, trước khi đến địa điểm muốn đến sẽ bỏ xuống tất cả thù hận, cấm công kích lẫn nhau.” Phương Tri Hành tò mò nói: “Sao có thể bảo đảm song phương sẽ không đột nhiên trở mặt hoặc là đâm trong âm thầm?”

Đại Hắc Phật Mẫu hơi im lặng, sau đó mở cổ áo, lộ ra bộ ngực trắng như tuyết.

Tâm mắt của Phương Tri Hành ngưng tụ, nhìn thấy hai ngọn núi cao ngất dần biến thành màu trong suốt, lộ ra trái tim bên trong khoang ngực đang đập bịch bịch bịch. Nhìn kỹ thì sẽ phát hiện ở chỗ sâu trong trái tim cất giấu một thanh kiếm nhỏ như hư như thực, như có như không, kỳ dị vô song.
Bình Luận (1)
Comment
Đại Lãn 6
Đại Lãn
Reader
3 Tháng Trước
Ai có thể giải thích cho t ngoan nhân là cái chi ko?
Trả lời
| 0