Chương 1007: Ký hiệp ước (2)
Chương 1007: Ký hiệp ước (2)Chương 1007: Ký hiệp ước (2)
Hai người họ quan sát toàn đảo. Nước biển xanh biếc, bãi cát trắng, còn có san hô ngũ sắc tạo thành tuyến phong cảnh đẹp đến kinh ngạc.
Núi non dựng đứng trên đảo, cây xanh râm mát, xanh um tươi tốt, đẹp như tranh vẽ.
Thấp thoáng giữa rừng cây có một cung điện nguy nga lộng lây đứng vững, lộ ra từng mái ngói lưu ly. Phương Tri Hành thấy vậy thì không khỏi tò mò nói: “Hải Lưu Vương là người như thế nào?”
Đại Hắc Phật Mẫu đáp: “Trên giang hồ luôn lưu truyền một truyền thuyết, trong tứ đại thân vương, Hải Lưu Vương trên đất bằng là yếu nhất, Hải Lưu Vương ở trong đại dương là vô địch.” Khóe miệng của Phương Tri Hành hơi vềnh lên, không cần nhiều lời nữa, mà bay về phía cung điện. “Khách quý đến cửa, mời vào ôn chuyện.”
Đột nhiên, một tiếng rồng ngâm như sấm rền bất thình lình bộc phát ra từ chỗ sâu của cung điện, truyền khắp bốn phía.
Lấy đảo Chưởng Tâm làm trung tâm, trên mặt biển lập tức sóng cả mãnh liệt, hiện lên từng gợn sóng có thanh thế cực kỳ to lớn.
Đại Hắc Phật Mẫu hừ lạnh, đáp lại: “Hải Lưu Vương, đừng cố ra vẻ huyền bí, hù dọa ai đấy.”
Bà nghênh ngang lao xuống dưới, xông thẳng vào bên trong cung điện, nhấc lên gió mạnh, nghìn tầng sóng biển.
Phương Tri Hành cũng tiến vào đại điện, ngẩng đầu thì nhìn thấy một phu nhần xinh đẹp mặc mãng bào màu lam lục thản nhiên ngồi trên ghế, khóe miệng chất chứa nụ cười giêu.
Phu nhân xinh đẹp phong nhã hào hoa, làn da nhẫn nhụi như đồ sứ trong suốt, hai tròng mắt như hổ phách lộ ra sự cơ trí và uy nghiêm không cách nào nói rõ được.
Trên khuôn mặt của bà ta chỉ trang điểm nhẹ, hai gò má ửng đỏ như ẩn như hiện, lọn tóc đen buông xuống trước ngực, ngón tay tùy ý quơ lẫy. “Hải Lưu Vương thì ra là nữ nhân...” Phương Tri Hành cảm thấy bất ngờ. Hải Lưu Vương ngồi bất động, quan sát Phương Tri Hành mấy cái rồi lạnh giọng nói: “Chắc hẳn ngươi chính là Phương Tri Hành, ngươi đã giết một thân vương, một phiên vương, còn có một thế tử, hai tay dính đầy máu của Hoàng tộc ra, còn dám chủ động dâng tới cửa?”
Đại Hắc Phật Mẫu vội vàng nói: “Cơ Thiên Lưu, ta và ngươi song phương đã ký hiệp ước đình chiến, nếu như ngươi muốn khai chiến, tốt nhất vẫn nên hỏi Cơ Nguyên Võ.”
Hải Lưu Vương không cho là đúng, cười gằng nói: “Ta khinh, thời gian ký hiệp ước có hiệu lực là sau khi ra biển, ngươi cho rằng bản vương dễ lừa gạt à?”
Phương Tri Hành mặt không đổi sắc, thản nhiên nói: “Ta đến bàn bạc làm ăn, nói chuyện được thì nói, nếu như nói không được, vậy khách sẽ tùy chủ.”
Hải Lưu Vương lập tức đứng lên, lạnh giọng nói: “Tốt, chỉ cần ngươi có thể tiếp một chiêu của ta thì ta sẽ nói chuyện đàng hoàng với ngươi.” Bóng dáng của bà ta thoắt lên, biến mất tại chỗ.
Phương Tri Hành điểm mũi chân, dịch chuyển tức thời đến biển lớn. Ào ào àol
Hải Lưu Vương đứng ở trên mặt biển, nước biển dưới chân bốc lên kịch liệt.
Bà ta giơ tay lên, năm ngón tay thành móng vuốt, tiết ra sức mạnh bàng bạc.
Nước biển quay cuồng, ngưng tụ! Một còn Ngũ Trảo Thủy Long sống động từ từ ngoi lên, dài đến nghìn mét, rất lớn, giống như bá chủ đáy biển, chấn động bát hoang, không ai bì nổi.
“Giao long xuất thủy, hưng phong tác lãn!”
Hải Lưu Vương đưa tay chỉ về phía Phương Tri Hành, sát ý như có thực chất, hùng hổ dọa người.
Chỉ một thoáng, mắt của Ngũ Trảo Thủy Long biến thành màu đỏ như máu, hung thần ác sát, lộ ra vẻ dữ tợn.
“Gầm!”
Ngũ Trảo Thủy Long ngẩng đầu lên, ngửa mặt lên trời rít gào, đột nhiên xông đến. Ngũ Trảo Thủy Long này động không được, nước biển điên cuồng bắt đầu khởi động, dựng đứng trăm mét, cứ như muốn lật úp trời xanh vậy.
“Nghịch nước à...”
Phương Tri Hành thấy vậy, ánh mắt không chút rung động, dưới thân hiện lên Thái Cực Đồ An.
“Ngũ Hành Hợp Nhất!”
Thái Cực Đồ Án quay tít một vòng, trên mặt biển tùy ý hiện lên một vòng xoáy khổng lồ, đường kính đạt đến mấy trăm mét.
Vòng xoáy phóng ra sức mạnh cắn nuốt khiếp người, cuốn tất cả nước biển xung quanh vào trong vòng xoáy. Vòng xoáy càng lúc càng lớn.
Ngũ Trảo Thủy Long xông mạnh lên, đụng phải vòng xoáy khổng lồ trước mặt, thoáng cái bị cuốn vào bên trong.
“Ồ, Ngũ Hành ngự thủy!”
Hải Lưu Vương híp mắt lại, bóp pháp quyết rồi đánh ra ngoài.
Lập tức, Ngũ Trảo Thủy Long giận tím mặt, một con thần long vây đuôi, càn quét lục hợp, dời sông lấp biển.
Vòng xoáy khổng lồ đại loạn, vặn vẹo thành hình bầu dục dường như muốn tan vỡ.
Đúng lúc này, ánh sáng của Thái Cực Đồ An đại thịnh, thần lực Ngũ Hành tương sinh tương khắc, luyện hóa tất cả.
Vòng xoáy khổng lồ nhanh chóng ổn định lại, quấn chặt Ngũ Trảo Thủy Long, lột vảy rồng của nó, tháo bỏ sừng rồng của nó, phá hủy xương sống máu thịt của nói
Sắc mặt của Hải Lưu Vương trầm xuống, ánh mắt càng lạnh lão, sau đó thay đổi pháp quyết.
Toàn thân của Ngũ Trảo Thủy Long bắn ra ánh sáng màu lam, thu nhỏ lại một vòng, “rầm” một tiếng, đột nhiên vọt ra khỏi mặt nước.
Tránh thoát sự ràng buộc của vòng xoáy!
“Thủy long nổi trên mặt nước, đây là phóng thích thiên tính, thế không thể đỡI”