Chương 1160: Đẩy ngang
Chương 1160: Đẩy ngangChương 1160: Đẩy ngang
Rát cổ bỏng họng!
Tiếng gào thét thê lương, hức hức, kêu khóc om sòm!
Sắc mặt của Phương Tri Hành trầm xuống, cậu bước về phía đài cao. “Đứng lại!"
Đám người Ly Hỏa môn bao vây xung quanh, ai nấy đầu giơ binh khí lên, đằng đằng sát khí.
Dường như đồng thời, sáu Võ Tông trên đài cao cùng nhìn qua, ánh mắt tập trung vào Phương Tri Hành. “Tam Nhãn?”
Sáu người không kìm được mà nhíu mày, da mặt căng lại.
Vẻ mặt của người tóc bạc mặt trẻ thay đổi, đột nhiên mở miệng hỏi: “Đạo hữu là thần thánh phương nào, sao lại xông vào Ly Hỏa môn ta?”
Phương Tri Hành ngẫm nghĩ rồi đáp lại: “Tại hạ là Phương Tri Hành, khách khanh của Thương Hải môn, dị thú bị các ngươi bắt là linh sủng của ta, xin hãy nương tay, đừng làm khó nhau.”
Người tóc bạc mặt trẻ ngây ra, trên mặt lộ ra vẻ kiêng dè, chần chờ nói: “Có phải là Thương Hải môn của Đại Kiệt Châu không?”
Phương Tri Hành gật đầu: “Đúng vậy! Chuyện hôm nay hoàn toàn là ngoài ý muốn, mong các vị đạo hữu thứ lỗi cho.”
Người tóc bạc mặt trẻ im lặng.
Nam nhân khôi ngô thấy vậy thì thấp giọng nói: “Chưởng môn, chúng ta đã đoạt Tam Nhãn của dị thú này, thần vật này rất có tác dụng cho việc tu hành của chúng ta, không thể bỏ qua được!”
Ông lão râu xám gật đầu: “Tuyệt đối không thể trả lại Tam Nhãn, bảo vật này là hy vọng để chúng ta thăng cấp Võ Vương đấy!”
Nữ tử tóc đỏ vội vàng nói: “Lỗ trưởng lão nói có lý, Tam Nhãn là bảo vật, người có đức mới giữ được.”
Thanh niên mặt trắng do dự nói: “Vậy xử lý Phương Tri Hành thế nào?”
Nam tử khôi ngô lộ ra vẻ ác độc, giọng nói lạnh lùng: “Đây là Đại Càn Châu, không phải là Đại Kiệt Châu, Thương Hải môn không quản được! Chỉ cần chúng ta giết Phương Tri Hành rồi đoạt thêm một viên Tam Nhãn nữa, thần không biết quỷ không hay, chẳng phải là vui vẻ à?” Sáu người họ nhìn Tam Nhãn huyết sắc trên trán của Phương Tri Hành, ánh mắt không khỏi nóng rực.
Bọn họ hoàn toàn không biết cuộc đối thoại này đều lọt vào trong Tam Nhãn huyết sắc, bị Phương Tri Hành nghe rõ từng chữ.
Chuyện đã rõ ràng.
Tế Cầu xâm nhập vào Ly Hỏa môn thông qua khe nứt.
Tam Nhãn trên trán lập tức khiến sáu cao thủ Võ Tông thèm muốn. Lòng tham trỗi dậy nên bọn họ muốn bắt sống Tế Cẩu, mạnh mẽ đoạt đi Tam Nhãn.
Dù là như thế, bọn họ vẫn chưa thỏa mãn, lại để ý đến Tam Nhãn của Phương Tri Hành.
“Được!”
Người tóc bạc mặt trẻ chỉ do dự một lúc rồi cắn răng, lạnh lùng nói: “Giết hắn!”
Nhưng chưa kịp nói hết câu, Phương Tri Hành đã có hành động trước, cậu nắm lấy Long Cốt côn quét qua một mảng lớn.
Rắc rắc rắc!
Thế giới lập tức vang lên tiếng xương gãy vụn.
Long Cốt côn quét ngang qua, đón gió trở nên vô cùng to lớn, như một máy nghiền ép qua quảng trường. Bất kể đám người Ly Hỏa môn có cảnh giới gì đều bị cuốn vào Long Cốt côn, trong nháy mắt máu thịt mơ hồ, biến thành bãi thịt nát.
Ra tay trước thì chiếm lợi thế trước! Quét ngang một côn, nghiền chết 700- 800 người!
Sáu Võ Tông hoảng sợ biến sắc, hãi hùng khiếp vía.
Không ngờ một khắc trước Phương Tri Hành vẫn còn hòa khí, thái độ cực tốt, vừa quay đầu đã bộc lộ sự hung ác, giết người như ngóe. “Khốn nạn!”
Người tóc bạc mặt trẻ giận dữ, giơ tay võ lên trán.
Bốp!
Trên trán hắn ta xuất hiện một con mắt! Tam Nhãn nhanh chóng bén rễ, mọc ở ấn đường, như thể sinh ra đã có. Trong chớp mắt, uy thế của người tóc bạc mặt trẻ tăng vọt, hạt Sinh Mệnh Kim Chúc giữa thiên địa điên cuồng tụ lại về phía hắn ta.
Lúc người tóc bạc mặt trẻ và Tam Nhãn hợp nhất, năm người còn lại không hẹn mà cùng lao ra, đi về năm phương hướng, hình thành thế bao vây.
“Thương Hải môn gì chứ, Thương Hải môn có dùng côn à?”
Nam tử khôi ngô trợn mắt giận dữ, lập tức rút kiếm ra khỏi vỏ.
Vụt một tiếng, trường kiếm bùng cháy. Hỏa diễm bừng bừng vô cùng mãnh liệt khiến nhiệt độ xung quanh tăng vọt.
“Nam Minh Ly Hỏa!”
Nam tử khôi ngô không chờ đợi nữa mà tung ra sát chiêu, ngọn lửa màu trắng thuần thuận theo trường kiếm cuồn cuộn ra ngoài, mang theo sức mạnh hủy diệt không gì sánh được! Đồng thời, ông lão râu xám, nữ tử tóc đỏ, lão nhân gù, thanh niên mặt trắng cũng bộc phát ra Nam Minh Ly Hỏa, tấn công đến từ các hướng khác nhau.
Nhất thời, trên quảng trường rộng lớn tràn ngập ngọn lửa trắng thuần vô cùng vô tận, hủy diệt thiên địa, có thanh thế cực kỳ lớn.
Phương Tri Hành đứng trên quảng trường, mặt không đổi sắc, nhếch miệng lên tạo ra nụ cười giêu châm chọc. "Hỏa diễm cũng được, nhưng tiếc là các ngươi không được..."
Trong chớp mắt, toàn thân của Phương Tri Hành cự tượng hóa, cao đến 8800 mét, toàn thân phủ lên một lớp Nghịch Lân Cuồng Giáp. Nam Minh Ly Hỏa vọt đến, bao trùm hai chân khổng lồ của Phương Tri Hành.
Cảnh tượng ấy giống như dùng bật lửa đun một nồi nước lớn vậy.
"A, điều này?"
Năm người nam tử khôi ngô mơ màng, ngước đầu nhìn Phương Tri Hành khổng lồ, đầu óc trống rỗng.