Chương 1334: Quét ngang (3)
Chương 1334: Quét ngang (3)Chương 1334: Quét ngang (3)
Phương Tri Hành nghe cô ta giới thiệu xong mới biết, trong năm nam tử này, Đường Viễn Quan đứng đầu, bốn người khác ngoài mặt là đồng môn của hắn, thật ra là tùy tùng của hắn.
Trong năm người đó, tu vi cao nhất là tiên nhân trung niên tên là Đặng Cẩm Tú, có cảnh giới Kiến Tự Kỷ viên mãn.
Bốn người khác thêm hai sư đồ Tào Kiều Ngọc đều có tu vi yếu hơn ông ta một bậc. “Ừm, vận may của ta thật tốt...”
Phương Tri Hành không khỏi nở nụ cười, chỉ cần cậu thu hoạch được bảy tiên nhân này thì có thể hoàn thành điều kiện 2.
“Tế Cầu, đừng để bọn họ chạy thoát.” Phương Tri Hành truyền âm nói.
Tế Cẩu ngầm hiểu, nhe răng gầm nhẹ: “Một người cũng không thoát được.”
Ngay sau đó, Phương Tri Hành nhìn sang Đường Viễn Quan, lộ ra nụ cười vô hại, chỉ vào mình nói: “Người gây sự khắp nơi, xa tận chân trời gần ngay trước mắt.”
Đường Viễn Quan thoáng ngây ra, chợt giận tím mặt, lạnh lùng nói: “Ngươi đang đùa ông à? Ngươi là thứ gì chứ...”
Nhưng vẫn chưa dứt lời, Đặng Cẩm Tú đột nhiên hét lớn: “Cẩn thận!”
Chữ “cẩn” vừa truyền vào tai của Đường Viễn Quan thì một bàn tay lớn màu đen đã phóng lớn trong đồng tử của hắn.
Bịch!
Trấn Ngục Kiếp Thủ sung mãn không thể đỡ, ấn chặt lên trên lồng ngực của Đường Viễn Quan.
“Qe!” Đường Viễn Quan phun ra một ngụm máu, lồng ngực lõm sâu xuống, xuất hiện một chưởng ấn năm ngón tay. Hắn bay ngược ra ngoài, đụng lên đám vũ nữ.
“Ngươi làm gì vậy?” Tào Kiều Ngọc ngạc nhiên biến sắc, chỉ cho rằng Phương Tri Hành là thích khách đến ám sát Đường Viễn Quan.
Nếu Đường Viễn Quan chết trong Thủy Tiên cung thì cho dù Tào Kiều Ngọc cô ta có mười cái mạng cũng không đền nổi.
Không!
Thậm chí, tiên tộc Đường thị giận dữ, toàn bộ Bạch Thu tỉnh cũng sẽ hóa thành bụi mịn trong nháy mắt.
Tào Kiều Ngọc vừa nghĩ đến kết quả đáng sợ đó thì tê cả da đầu, biểu cảm mất kiểm soát, tấm ga giường quấn trên thân cô ta chợt tuột xuống.
“Muốn chết!”
Tào Kiều Ngọc cắn răng, sau đó ra tay công kích Phương Tri Hành gần trong gang tấc. Nhưng điều khiến người khác bất ngờ là sát chiêu mà cô ta đánh ra là một kỹ năng bộc phát. “Xuất Thủy Phù Dung!”
Một đóa hoa thủy tiên mọc lên từ mặt đất, kẹp lấy sức mạnh số mệnh khiếp người, bắn lên.
Đuôi lông mày của Phương Tri Hành nhấch lên, tế ra tay trái, chụp mạnh xuống.
Một tiếng nổ vang “vù vù”, hoa thủy tiên vỡ ra, bị trấn áp tại chỗ.
Tào Kiều Ngọc biến sắc, thân thể mềm mại rung động, khóe miệng chảy ra máu tươi, lảo đảo lùi về phía sau.
Ánh mắt cô ta nhìn về phía Phương Tri Hành, tràn ngập sợ hãi lớn lao.
May mà Đặng Cẩm Tú nhào đến, dời sự chú ý của Phương Tri Hành.
Tào Kiều Ngọc không chần chờ, cô ta xoay người kéo đồ đệ của mình bỏ chạy.
“Gâu"
Đột nhiên, hai con chó mực lớn giống hệt nhau chui ra, chặn đường đi của bọn họ. “Chó hoang đâu ra vậy?” Đồ đệ Lưu Lệ Quỳnh của Tào Kiều Ngọc lắc lư hai ngọn núi lớn ở trước ngực, bổ ra chưởng pháp về phía Tế Cẩu. “Đám lẳng lơI” Thật ra Tế Cẩu không thích ra tay với nữ nhân, nhưng hết cách, vì Phương Tri Hành đã ra lệnh. “Mệnh Vận Chỉ Trảo!”
“Soạt” một cái, một luồng trảo ảnh vọt mạnh đến, phát sau mà đến trước, đánh lên lồng ngực của
Phụt!
Máu tươi bắn ra!
Lồng ngực trắng như tuyết của Lưu Lệ Quỳnh chợt xuất hiện vết thương máu me đầm đìa, dường như là vỡ cả bộ ngực.
Cô ta phát ra tiếng kêu thảm rồi ngửa mặt ngã xuống.
Hô hấp của Tào Kiều Ngọc ngừng lại, ôm lấy đồ đệ từ phía sau, quay đầu nhìn về phía Tế Cẩu, phun ra hai âm tiết run rẩy: “Tiên thú!”
Cùng lúc đó, Đặng Cẩm Tú lướt thân vọt đến trước mặt của Phương Tri Hành, giơ cao cánh tay phải, quyền ra như rồng.
Tiếng phá gió to lớn, hư không vặn vẹo mơ hồ!
“Một trong những tuyệt học trấn phái của Hà Phi tông <Bưu Hãn Thần Quyền>...” Trong lòng của Phương Tri Hành nhanh chóng sáng tỏ. Phương Tri Hành biết được từ trong ký ức của Thi Vân Hủy, <B;ưu Hãn Thần Quyền> là một bộ quyền pháp chiến đấu mạnh mẽ, có yêu cầu cực cao đối với thể chất.
Cũng tức là, chỉ có người có Chiến thể mới có tư cách tu luyện <B;ưu Hãn Thần Quyền>.
Đặng Cẩm Tú không tồi, thiên phú dị bẩm, có Chiến thể tam tỉnh.
Nhưng Phương Tri Hành không hề sợ hãi, Trấn Ngục Kiếp Thủ nghênh đón không chút khách sáo.
Bịch!
Một vòng tròn sóng khí bắn ra.
“Ngươi!” Sắc mặt của Đặng Cẩm Tú thay đổi, tận mắt nhìn thấy một tay của Phương Tri Hành đón lấy quyền phong của ông ta. Phương Tri Hành siết bàn tay lớn lại, tóm chặt lấy nắm đấm của Đặng Cẩm Tú.
Đặng Cẩm Tú lập tức vung ra quyền trái nặng nề, nhưng lại lần nữa bị tay trái của Phương Tri Hành đè lại.
Tứ chỉ của song phương tiếp xúc, trong lúc nhất thời, sức mạnh số mệnh bàng bạc giao phong kịch liệt, đối chọi điên cuồng, như hai con rắn độc dây dưa cắn xé nhau. “Người kia là ai?”
Trong lòng của Đặng Cẩm Tú khiếp sợ, cảm giác bản thân đã rơi vào thế hạ phong. Cũng may, phía bên bọn họ nhiều người!