Chương 1335: Tiên bảo
Chương 1335: Tiên bảoChương 1335: Tiên bảo
Vì vậy, Đặng Cẩm Tú liếc mắt nhìn xung quanh, định hét bạn đồng hành đến giúp. Nào ngờ vừa nhìn, Đặng Cẩm Tú đều ngây ngốc.
Chỉ thấy ba bạn đồng hành khác đều bị một con chó mực vây chặt, không thoát thân được.
Tình thế không ổn...
Nhưng Phương Tri Hành lại cười lạnh, trực tiếp tuyên bố: "Ngươi thua rồi."
Rầm!
Xiềng xích sắt thép từ trên trời giáng xuống, giống như hiện ra từ trong không trung, trùm lên người của Đặng Cẩm Tú.
Hai cổ tay của ông ta trầm mạnh xuống, cổ bị đè cúi xuống.
“Bịchl!”.
Đặng Cẩm Tú quỳ xuống trước mặt Phương Tri Hành, chịu khổ trấn áp.
"Xiềng xích này là..."
Trong lòng của Đặng Cẩm Tú hơi căng thẳng, biểu cảm thấp thỏm lo âu.
Lúc này, ông ta mơ hồ đoán được thân phận của Phương Tri Hành.
"Thiên lao, sao có thể..." Chiến ý kích động sâu trong lòng của ông ta như lâu đài cát trong nháy mắt sụp đổ tán loạn dưới sự trùng kích của sóng biển.
Cho dù Hà Phi tông có lợi hại hơn nữa thì cũng chẳng là cái thá gì ở trước mặt thiên đình? Trong lòng của Đặng Cẩm Tú không ngừng kêu khổ.
Nói thật, nếu ông ta sớm biết Phương Tri Hành có quan hệ với thiên đình thì sẽ không dám đánh trả. Ai mà chọc nổi thiên đình? Phương Tri Hành không thèm quan tâm Đặng Cẩm Tú đang nghĩ gì, sau khi khống chế ông ta thì vỗ một chưởng lên sau gáy của ông ta.
Bịch!
Toàn thân Đặng Cẩm Tú chấn động mạnh, phun ra một ngụm tiên huyết rồi trực tiếp ngất đi.
Nhưng vẫn chưa xong. Phương Tri Hành sải bước lao ra, Trấn Ngục Kiếp Thủ tung hoành ngang dọc, lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai, trấn áp một già hai trẻ khác. Trong nháy mắt, năm tiên nhân Hà Phi tông đều nằm trên mặt đất, hộc ra máu. Tình cảnh này...
VipTruyenGG.vip - Chỉ 1000 đồng/ngày đọc tất cả Kho 1000++ truyện dịch miễn phí !
Tào Kiều Ngọc sởn tóc gáy, vô cùng rung động.
Nhưng một giây sau, cô ta cũng không thoát được Trấn Ngục Kiếp Thủ, sau bờ lưng trắng như tuyết lõm xuống giống như con chó cái bị đứt đầu.
[2, Giết chết hoặc chiến thắng 10 sinh mệnh cùng cấp (Đã hoàn thành)] "Ừm, dễ dàng thôi!"
Phương Tri Hành cười thỏa mãn, tâm trạng vô cùng vui vẻ.
Sau đó cậu đi theo quy trình, nhanh chóng ép khô tỉnh huyết của bảy tiên nhân, còn vơ vét của cải của bọn họ nữa.
Lần này vận may không tồi. Đường Viễn Quan đeo một kính Lục Hợp một mặt chất phát tự nhiên ở trên người, đúng là tiên bảo cấp 10 thứ thật.
Kính Lục Hợp này có tác dụng vô cùng kỳ diệu, có thể phóng ra một vòng sáng kiên cố chống đỡ công kích của sức mạnh Túc Mệnh, nếu vận dụng thỏa đáng thì còn có thể phản xạ tất cả công kích. Đương nhiên, muốn phản xạ công kích của kẻ địch thì độ khó của thao tác sẽ rất cao. Chiêu này không chỉ tiêu hao rất nhiều, hơn nữa còn yêu cầu người sử dụng có năng lực khống chế kính Lục Hợp cực cao.
Lúc Đường Viễn Quan thăng cấp làm tiên nhân, Đường thị tiên tộc vui mừng hết sức, tràn ngập niềm vui, vì vậy đã ban kính Lục Hợp cho hắn hộ thân.
Sau khi có được kính Lục Hợp, Đường Viễn Quan lập tức nhỏ máu nhận chủ, hơn nữa còn nghiêm túc tế luyện một thời gian, đạt đến độ phù hợp có thể dùng tự nhiên. Chỉ tiếc, trận vừa rồi không kịp chuẩn bị, Đường Viễn Quan vẫn chưa sử dụng kính Lục Hợp thì đã bị Phương Tri Hành đánh ngã.
Bây giờ nói gì cũng đã muộn. Phương Tri Hành cứ như một con sói đói, bóc lột bảy người Đường Viễn Quan đến cùng, ăn sạch sẽ. Bất chợt, một người một chó rời khỏi hiện trường.
Thời gian trôi qua từng giờ... Bảy vị tiên nhân lần lượt tỉnh lại.
Bọn họ vô cùng uể oải, phải ngồi xếp bằng, vận công điều tức.
May mà tiên khí của Thủy Tiên cung cũng xem là nồng đậm.
Thời gian dần qua, bọn họ khôi phục lại một tia tinh khí thần, có sức lực để nói chuyện. Lồng ngực của Đường Viễn Quan mơ hồ đau đớn, vẻ mặt tràn đầy oán độc, căm hận nói: "Đồ chết tiệt kia, rốt cuộc là ai lại dám đánh cướp chúng ta?"
Đặng Cẩm Tú vội vàng nói: "Công tử bớt giận, hình như người này tu luyện công pháp thiên đình, thân phận bối cảnh tuyệt đối không đơn giản."
"Thiên đình?"
Đường Viễn Quan cau chặt mày, nổi lên nghỉ ngờ, hoài nghỉ nói: "Người có bối cảnh thiên đình đến đâu mà không ăn uống no say, sao có thể làm ra chuyện vào nhà cướp của như vậy?"
Đặng Cẩm Tú nghe vậy cũng không khỏi nổi lên lòng nghỉ ngờ, tặc lưỡi nói: "Lẽ nào người kia đạt được công pháp thiên đình dưới cơ duyên trùng hợp nào đấy?" Đường Viễn Quan bĩu môi nói: "Tám phần là như vậy, nếu không, tên khốn kia chỉ dựa vào 'thân phận' là có thể đi ngang, ai dám không nể mặt hắn chứ?"
Đặng Cẩm Tú không khỏi phấn chấn tinh thần, vẻ tham lam lớn lao cuộn trào ở trên mặt. Nếu có thể chiếm được công pháp thiên đình...
Đây quả thật là phú quý phá trời!
Hô hấp của Đặng Cẩm Tú không khỏi nặng nề, ông ta vội vàng nói: "Chúng ta mau bẩm báo chuyện này cho tông môn..."
Nhưng vẫn chưa dứt lời, Đường Viễn Quan đã cười giễu, ngắt lời nói: "Đặng sư huynh, đây là cơ duyên của Đường thị tiên tộc ta, không cần quấy rầy đến tông môn đâu đúng không?"