Chương 140: Tra hỏi
Chương 140: Tra hỏi
Phương Tri Hành chặt đứt cánh tay phải của hắn bằng một đao, đánh lui khiến hắn chạy trốn, đương nhiên xem như chiến thắng hắn.
“Chúc mừng Ôn chỉ huy giết chết tên cướp.”
Phương Tri Hành đi lên trước, vỗ tay cười nói.
Biểu cảm Ôn Ngọc Đông nhanh chóng thu liễm, quay đầu nhìn qua, thản nhiên đáp: “Thực lực người này không tệ, nếu không phải Phương giáo đầu chém đứt một cái cánh tay của hắn, ta cũng không thể thoải mái xử lý hắn như thế.”
Phương Tri Hành liền nói: “Chậc, ta là mèo mù vớ cá rán thôi, dưới tình thế cấp bách một đao tùy tay, dường như là nhắm mắt chém, không ngờ lại chém trúng hắn. Ngoài ý muốn, hoàn toàn là ngoài ý muốn!”
Lúc nói chuyện, hắn đi lên trước, tháo mặt nạ bảo hộ xuống, lộ ra gương mặt trung niên râu ria rậm rạp.
Ôn Ngọc Đông hỏi: “Hắn là ai vậy, có ai quen không?”
Mọi người nhích lên xem thử, nhưng toàn bộ lắc đầu.
“Ồ quao, bắt được rồi!”
Bên kia đột nhiên truyền đến tiếng hò reo.
Phương Tri Hành lập tức chạy tới, tập trung nhìn vào.
Nữ tử to lớn mặc hồng y ngã trên mặt đất, bị trói gô, trong miệng nhét quần lót của người nào đó.
“Ô ô ô...”
Nữ tử to lớn mặc hồng y sắp nứt mắt, gắt gao nhìn chằm chằm mỗi người, hận không thể ăn thịt bọn họ.
Đinh Chí Cương thu đao vào vỏ, xoa mồ hôi trên trán, mệt đến thở hổn hển như bò.
Phương Tri Hành đi lên, cười nói: “Chúc mừng đại ca bắt sống tên cướp, lập được công đầu.”
“Công đầu?”
Đinh Chí Cương trừng mắt nhìn, hỏi: “Tên cướp khác đâu, Ôn Ngọc Đông sẽ không để hắn chạy thoát chứ?”
Phương Tri Hành làm một động tác.cắt cổ
Đinh Chí Cương hiểu rõ, nhất thời nhếch miệng nở nụ cười, mặt mày hớn hở nói: “Lão đệ, công đầu cũng có một phần của ngươi.”
Phương Tri Hành nhìn nữ tử to lớn mặc hồng y, hỏi: “Đại ca có quen không?”
Đinh Chí Cương gật đầu nói: “Nếu ta không nhìn lầm, có lẽ ả ta là Quách Hồng Anh - muội muội của Quách Định Sơn, người đó là nam nhân của ả ‘du long Bát Quái Chưởng’ Khương đại lang.
Đôi cẩu nam nữ này cực kỳ hung tàn, ở trấn Vân Thủy, hai người bọn họ và Quách Định Sơn đã giết hại cả nhà Trương viên ngoại, già trẻ lớn bé không buông tha một ai.”
Phương Tri Hành hiểu rõ, thở dài: “Quả nhiên là tìm ta trả thù.”
Đinh Chí Cương ngầm thừa nhận, gật đầu nói: “Hiện tại xem ra, Quách Định Sơn nhất định đã chết, chết trong tay lão đệ.”
Phương Tri Hành liền nói: “Xin đại ca phải thẩm vấn cẩn thận, tra ra đồng lõa của nàng, một lưới bắt hết, để ta cũng có giấc ngủ yên ổn.”
“Lão đệ yên tâm, giao cho ta đi.”
Đinh Chí Cương lặng lẽ cười, hăm hở phất tay nói: “Các huynh đệ, nâng con heo chết tiệt này lên, quay về nha môn!”
“Vâng!”
Một đám nha dịch lập tức bận rộn.
Tế Cẩu chạy tới, truyền âm nói: “Mé, kích thích thế à?”
Phương Tri Hành đáp: “Quách Hồng Anh nóng lòng báo thù, rất dễ bị dụ ra.”
Tế Cẩu cạn lời nói: “Cho nên kết quả công đầu là của Đinh Chí Cương, Ôn Ngọc Đông thứ hai, moẹ nó mày phụ trách hy sinh một đêm xuân.”
Phương Tri Hành lặng lẽ cười nói: “Vì triều đình, vì huyện lệnh đại nhân, một đêm xuân nhỏ nhoi có là gì, hy sinh một vạn lần tao cũng không tiếc.”
“Đệt, không biết xấu hổ!” Tế Cẩu không muốn để ý tới người này nữa.
Rất nhanh, Quách Hồng Anh đã bị áp giải tới nha môn, ném vào trong nhà tù.
Trong thư phòng, La Bồi Vân nghe Đinh Chí Cương, Phương Tri Hành còn có Ôn Ngọc Đông báo cáo.
“Tốt lắm, ba ngươi biểu hiện rất tốt.”
La Bồi Vân phấn chấn cười: “Lần này có thể thuận lợi chém giết một phản tặc bắt sống một phản tặc, là kết quả của các ngươi đồng tâm hiệp lực, ta sẽ luận công ban thưởng.”
Ba người Phương Tri Hành liền nói: “Thuộc hạ chỉ là làm việc trong bổn phận, không cầu ban thưởng!”
Trong lúc nói chuyện, La Khắc Chiêu đột nhiên xông vào, vẻ mặt oán giận, thở phì phì kêu lên: “Phụ thân, chuyện bắt phản tặc lớn như vậy, sao phụ thân không nói cho con biết?”
La Bồi Vân thản nhiên nói: “Con có nhiệm vụ của cọn, con phải hầu hạ Thiên Thiên cho tốt, không được có sai lầm, hiểu chưa?”
La Khắc Chiêu buồn bực nói: “Bản thân nó rất biết chơi, còn chơi vui hơn cả con, không cần con hầu hạ.”
La Bồi Vân nhíu mày, hỏi: “Thiên Thiên đâu?”
La Khắc Chiêu trả lời: “Nó còn ở Hàm Hương lâu, dán lên hoa khôi Tố Nương kia kìa, nhất thời sẽ không trở lại.”
Khóe mắt La Bồi Vân co giật vài cái, dường như có bảy phần cạn lời ba phần bất đắc dĩ.
Đinh Chí Cương đoán ý qua lời nói và sắc mặt, hỏi: “Đại nhân, Thiên Thiên là vị thiên kim kia của quận trưởng đại nhân phải không?”
La Bồi Vân gật đầu nói: “Thiên Thiên và La Hướng Bằng - con trai của La Khắc Hoành, quan hệ cực kỳ tốt, con nhóc nghe nói La Hướng Bằng xảy ra chuyện, vì thế đặc biệt từ quận thành chạy qua đây.”
La Khắc Chiêu hừ hừ, buông tay nói: “Nói thì nói như vậy, nhưng mà sau khi nó đến thì chạy lung tung khắp nơi, chỉ lo ăn chơi trác táng, con cũng chưa thấy nó quan tâm La Hướng Bằng kia bao nhiêu.