Max Cấp Ngoan Nhân (Dịch)

Chương 141 - Chương 141: Tra Hỏi (2)

Chương 141: Tra hỏi (2) Chương 141: Tra hỏi (2)

Phụ thân, theo con thấy, nó chính là tìm cớ để rời khỏi quận thành, chạy đến bên ngoài chơi đùa.”

La Bồi Vân trầm giọng nói: “Dù vậy, con cũng phải hầu hạ cô ấy cho tốt, bảo đảm an toàn của nàng, hiểu chưa? Nếu cô ấy thiếu một sợi tóc, ta hỏi tội con!”

La Khắc Chiêu thở dài, hậm hực gật đầu.

La Bồi Vân nhìn Đinh Chí Cương dặn dò: “Ngươi đi thẩm vấn Quách Hồng Anh cẩn thận, đào ra toàn bộ những thứ ả ta biết.”

“Vâng!”

Đinh Chí Cương xoay người đi.

La Bồi Vân lại nhìn Ôn Ngọc Đông hỏi: “Cửa thành đã đóng chưa?”

Ôn Ngọc Đông đáp: “Đã đóng rồi, mặc kệ bên trong thành ẩn núp bao nhiêu tên cướp, bọn họ một người cũng đừng hòng chạy thoát.”

...

Thời gian trôi qua rất nhanh, nhoáng cái đã tới chạng vạng.

Phương Tri Hành ăn xong cơm chiều, đi tới hình phòng.

Chỉ thấy Quách Hồng Anh bị cố định trên ghế hùm, tóc tai bù xù, cả người bị roi da đánh cho mình đầy thương tích.

Sắc mặt Đinh Chí Cương u ám, trong ánh mắt tràn đầy vẻ buồn bực.

Phương Tri Hành đi vào, nhìn thấy tình cảnh này, đã biết thẩm vấn cũng không thuận lợi.

Quách Hồng Anh là một người rắn rỏi, dù nghiêm hình tra tấn vẫn chết sống không chịu cung khai.

Phương Tri Hành đi đến trước mặt Đinh Chí Cương , nhỏ giọng hỏi nói: “Ả còn chưa khai à?”

Biểu cảm Đinh Chí Cương vặn vẹo, nhếch miệng nói: “Mẹ nó, tất cả đại hình đều dùng một lần lên ả, nhưng con heo mập chết tiệt này rất cứng miệng, cho dù tra tấn ả như thế nào, ả chỉ biết chửi ầm lên, chứ không nói cái gì.”

Nói xong, hắn đi đến bên bếp lò, cầm lấy que hàn nóng đỏ, nhấn một cái lên người Quách Hồng Anh.

Xì xì ~

Trên người Quách Hồng Anh bốc khói, cùng với tiếng thét chói tai.

“Bọn khốn khiếp các ngươi, cẩu nô tài, sinh con không có hậu môn, có ngon thì thả ta ra đơn đấu với ta!” Ánh mắt Quách Hồng Anh oán độc mắng không ngừng.

Đinh Chí Cương cắn răng ken két, hắn không sợ cái gì, chỉ sợ gặp phải loại không sợ chết này, không có cách.

“Đại nhân đến rồi!”

Đột nhiên, ngoài cửa truyền đến tiếng gọi ầm ĩ của ngục tốt.

Đinh Chí Cương và Phương Tri Hành vội vàng đi đến trước cửa nghênh đón.

Không bao lâu, La Bồi Vân, La Khắc Chiêu còn có La Thiên Thiên kia, ba người cùng nhau đi vào hình phòng.

La Thiên Thiên vẫn là nữ giả nam trang, tò mò nhìn trái nhìn phải, vẻ mặt mới lạ.

La Bồi Vân nhìn Quách Hồng Anh, khoanh tay hỏi: “Thẩm vấn thế nào rồi?”

“Cái này à...”

Mặt Đinh Chí Cương lộ vẻ quẫn bách, xấu hổ không thôi, ấp úng không dễ trả lời.

La Khắc Chiêu thấy vậy, cười lạnh nói: “Không phải chứ lão Đinh, một ả đàn bà xấu xí ngươi cũng không làm xong?”

Đinh Chí Cương nhất thời càng thêm buồn bực, cười khổ nói: “Ả đàn bà xấu xí này không phải người bình thường, đại hình không có tác dụng gì đối với ả.”

La Khắc Chiêu không tin, xắn tay áo, đi lên trước nói: “Tránh ra hết, ở bên cạnh nhìn cho kỹ.”

Gã lập tức đi tới trước ghế hùm, nhìn từng món hình cụ, bắt đầu chọn lựa.

Quách Hồng Anh đột nhiên ngẩng đầu, phì!

Cô ta phun ra một cục đờm.

La Khắc Chiêu bất ngờ không kịp phòng, vội vàng trốn tránh, nhưng cục đờm vàng vẫn rơi xuống góc áo của gã.

“Con tiện nhân này...”

La Khắc Chiêu ghê tởm không chịu nổi, rút đao ra, thuận thế cắt rớt góc áo kia, ném vào trong lò lửa.

“Ha hả, thật kiên cường!” La Thiên Thiên che miệng cười khẽ.

La Bồi Vân gật đầu nói: “Ả ta là một trong những phản tặc hưởng ứng lời kêu gọi của Bồ Châu Vương Thiên Bổ, người này cực kỳ thù hận triều đình, cực kỳ thù hận môn phiệt, cho rằng tất cả cực khổ mà bọn họ gặp phải đều do triều đình và môn phiệt tạo thành.”

La Thiên Thiên cười nhạo nói: “Một đám ngu dân vô tri thôi, không đáng một xu. Mạnh miệng đúng không, để ta “chăm sóc” cho ả.”

La Bồi Vân chần chờ nói: “Thiên Thiên, loại chuyện này vẫn nên giao cho hạ nhân làm đi, đừng làm bẩn tay cháu.”

La Thiên Thiên cười nói: “Không sao đâu, dù sao nhàn rỗi không có việc gì, xem như kiếm chuyện giải trí vậy.”

La Bồi Vân không biết làm sao.

Ngay sau đó, La Thiên Thiên vén cổ áo của cô ta lên, lộ ra tường kép trong lớp áo, từ trong lấy ra một cây ngân châm.

Sau đó cô ta nắm ngân châm, đi tới bên cạnh Quách Hồng Anh, lại cười nói: “Ngươi là Đại Mãng cảnh trung kỳ nhỉ, hiểu biết bao nhiêu về Ngũ Cầm cảnh?”

Quách Hồng Anh trừng mắt nhìn La Thiên Thiên, không nói chuyện.

La Thiên Thiên tự mình nói tiếp: “Ngũ Cầm cảnh tức là cường hóa phòng ngự của chúng ta, độ bền dẻo, nhanh nhẹn, sức mạnh và cân bằng, đầu tiên ta lựa chọn gia tăng độ bền dẻo của bản thân, ngươi có biết cái gì là độ bền dẻo không?”

Quách Hồng Anh chau mày, tức giận nói: “Biết thì sao, không biết thì sao?”

La Thiên Thiên rất kiên nhẫn giải thích: “Độ bền dẻo và độ giòn là hai thứ tương phản, đồ sứ sẽ dễ vỡ, mãng xà thì cong mà không gãy. Nếu một người muốn nắm giữ độ bền dẻo, nhất định phải khiến thân thể người ta trở nên giống như mãng xà, có thể tùy ý vặn vẹo biến hình, cũng không dễ dàng bị đánh nát hoặc bẻ gãy.”
Bình Luận (1)
Comment
Đại Lãn 6
Đại Lãn
Reader
3 Tháng Trước
Ai có thể giải thích cho t ngoan nhân là cái chi ko?
Trả lời
| 0