Chương 142: Tra hỏi (3)
Chương 142: Tra hỏi (3)
Cô ta giải thích xong thì cắm một cây ngân châm vào trong cánh tay phải của Quách Hồng Anh, cô ta cắm rất sâu, có lẽ chạm đến xương.
Quách Hồng Anh vui mừng không sợ, cười lạnh nói: “Ngươi đừng phí tâm tư, ta sẽ không khai.”
“Thật không?”
La Thiên Thiên hì hì nở nụ cười: “Vừa rồi, ta dùng ngân châm thay đổi độ bền dẻo cánh tay này của ngươi, ngươi muốn xem thử hiệu quả không?”
Quách Hồng Anh phì nói: “Chơi ta hả? Tiểu tiện nhân, lão nương cũng không phải dễ bị dọa đâu!”
Biểu cảm trên mặt La Thiên Thiên biến mất từng chút, cô ta bắt lấy cánh tay phải của Quách Hồng Anh, bắt đầu vặn, vặn, tiếp tục vặn.
Quách Hồng Anh trơ mắt nhìn cánh tay phải của mình bị xoay một trăm tám mươi độ, ba trăm sáu mươi độ, dần dần vặn thành trạng thái bánh quai chèo.
Đau đớn dữ dội không thể nói thành lời, giống như thủy triều đánh úp lại!
“A a a ~”
Quách Hồng Anh phát ra tiếng kêu thảm thiết giống như giết heo, nước mắt chảy ròng ròng, đau đến chết đi sống lại, đau đến mức phát cuồng.
La Thiên Thiên cười lạnh, tiếp tục vặn cánh tay phải của Quách Hồng Anh, một vòng tiếp một vòng.
Rất nhanh, cánh tay đó được vặn giống như giặt quần áo, vượt qua lẽ thường, vô cùng quỷ dị.
Trong lòng Phương Tri Hành nghiêm nghị.
Nhất Cầm cảnh - độ bền dẻo lại dữ dội như thế!
Biểu cảm La Bồi Vân nghiêm trọng, hô hấp La Khắc Chiêu ngưng trệ.
Đinh Chí Cương trừng to mắt, da đầu run lên.
Một đám ngục tốt không rét mà run, nổi da gà.
Thời gian trôi qua cực kỳ chậm chạp.
“Ta, ta khai!”
Cuối cùng Quách Hồng Anh khuất phục, cô ta phát ra tiếng hét tuyệt vọng.
“Người mật báo cho ta đang ở Hàm Hương lâu, cô ấy tên là Ngọc Lan.”
Nói ra rồi!
Khóe miệng La Thiên Thiên cong lên một độ cung, buông lỏng cánh tay phải của Quách Hồng Anh.
Trong nháy mắt, cánh tay phải kia nhanh chóng xoay tròn theo hướng ngược lại.
"Hàm Hương lâu, Ngọc Lan?"
La Khắc Chiêu trừng to mắt, toàn thân cứng đờ tại chỗ, trên trán chảy ra một tầng mồ hôi mịn.
La Bồi Vân liếc mắt nhìn con trai, có ý vị sâu xa.
"Ngọc Lan?"
Phương Tri Hành nhíu mày rồi chợt giật mình.
Nếu cậu nhớ không lầm, kỹ nữ mà tối qua La Khắc Chiêu cưng chiều tên là Ngọc Lan, trông rất xinh đẹp, mặt hồng đào tự nhiên, có vẻ đẹp khiến người ta nén lòng muốn nhìn thêm.
La Thiên Thiên quay đầu, tầm mắt nhìn về phía La Khắc Chiêu, kinh ngạc nói: "Đào kép mà thúc thích chẳng phải tên là Ngọc Lan à? Thúc còn muốn chuộc thân cho cô ta, bao nuôi cô ta, cưới cô ta làm tiểu thiếp!"
Miệng lưỡi của La Khắc Chiêu khô khốc, gã lắc đầu nói: "Không thể là cô ta, cô ta tuyệt đối không phải là gian tế, cô ta biết điều động lòng người đến vậy, ngoan ngoãn phục tùng ta, sao có thể phản bội được chứ?"
La Bồi Vân chắp tay lãnh đạm hỏi: "Nếu cô ta là gian tế thì thế nào?"
"Điều này…"
Yết hầu của La Khắc Chiêu hơi động, mặt đỏ tới mang tai, cả người không ngừng run rẩy.
Gã không dám nghĩ tiếp.
Nhưng La Bồi Vân vẫn không bỏ qua, ông ta hỏi: "Lần trước tiền quân bị cướp, con có nhắc đến lộ tuyến vận chuyển của tiền quân cho Ngọc Lan không?"
"Hả?"
La Khắc Chiêu kinh ngạc lùi lại, như bị giẫm trúng đuôi, miệng há to ra, nhưng lại không nói nên lời.
La Bồi Vân lại hỏi: "Lần trước ta muốn đến chùa Tùng Lâm thắp nhang, con có nói cho cô ta không?"
Vẻ mặt La Khắc Chiêu thay đổi kịch liệt, ngã xuống mặt đất, trán kề sát đất, mồ hôi rơi như mưa.
La Bồi Vân thở dài, móc ra một phần công văn trong ống tay áo không nhanh không chậm rồi ném đến trước mặt La Khắc Chiêu, thản nhiên nói: "Con tự xem đi."
Hai tay La Khắc Chiêu run rẩy mở công văn ra, vừa nhìn thì cả người như bị sét đánh, trợn tròn mắt.
Phương Tri Hành lén nhìn mấy cái, bị chấn động lớn.
Trên công văn ghi chép lại mấy ngày nay của Ngọc Lan cùng với người mà cô ta tiếp xúc.
Ngọc Lan kết giao rộng, không chỉ mê hoặc La Khắc Chiêu, cô ta còn có một chân với Đổng Hiển Hợp đầu mục.
Đổng Hiển Hợp là người Đổng gia, thuộc hạ của Đinh Chí Cương!
Hình như người đó bị Ngọc Lan gây khó dễ, mặc cho cô ta sai khiến, ngoan ngoãn phục tùng, lấy lòng nịnh nọt.
Hơn nữa, Đổng Hiển Hợp còn là người dẻo miệng, vì khoe khoang bản thân có quyền thế, địa vị rất cao trong nha môn, mà cơ mật gì cũng nói ra ngoài.
Dường như Ngọc Lan có thể đạt được bất cứ tình báo mà cô ta muốn từ chỗ hai người là La Khắc Chiêu và Đổng Hiển Hợp.
"Tiện nhân, tiện nhân!"
La Khắc Chiêu lập tức nổi trận lôi đình, vẻ mặt nhăn nhó dữ tợn, hàm răng đều sắp cắn nát.
Gã không chỉ bị Ngọc Lan lừa gạt mà còn bị cắm sừng!
La Thiên Thiên thấy vậy thì cười chế nhạo: "Không phải chứ, vậy mà thúc lại bị một nữ tử đùa giỡn trong lòng bàn tay, nếu như truyền ra ngoài thì thể diện của La gia ta sẽ bị thúc làm cho mất hết đấy."
La Khắc Chiêu sợ hãi, lạnh lùng nói: "Phụ thân, hài nhi sẽ đi bắt Ngọc Lan, lập công chuộc tội."