Chương 187: Bại lộ (2)
Chương 187: Bại lộ (2)
Hứa Tiểu Đao thấy thế, không nhanh không chậm nói: “Lương đại ca, tiểu tiện nhân này nói năng bừa bãi, không thể giữ lại.”
Lương Bộ Thanh đứng lên, làm một động tác cắt cổ với hai đại hán hắc y, lạnh lùng nói: “Kéo ra ngoài.”
“Đại gia tha mạng!”
“Ta sai rồi, ta chỉ muốn chuộc thân mà thôi!”
Mặc kệ cô ta hét cái gì, hai đại hán hắc y thô bạo nhét cô ta vào một bao tải, kéo ra ngoài.
Lương Bộ Thanh trơ mắt nhìn, thong thả ngồi xuống, cả người giống như hư thoát, ánh mắt hơi dại ra.
Hứa Tiểu Đao vỗ vai của gã, cười nói: “Đã không sao rồi, Lương đại ca, về sau uống ít chút đi, uống rượu hỏng việc đó!”
“Ừm...”
Lương Bộ Thanh chết lặng trả lời, gã đột nhiên ngẩng đầu, hỏi: “Hứa bang chủ, ngài đã cứu ta một mạng, không biết ta nên báo đáp ngài như thế nào?”
Hứa Tiểu Đao xua tay cười nói: “Nói gì thế, huynh với ta đều dốc sức vì Thiết Sơn môn, chẳng lẽ ta không nên giúp huynh à?”
Lương Bộ Thanh chần chờ: “Cái này...”
Hứa Tiểu Đao thấy vậy, nghiêm túc nói: “Như vậy huynh nợ ta một nhân tình, lần sau nếu ta cần huynh hỗ trợ, hy vọng Lương đại ca đừng từ chối.”
Lương Bộ Thanh liền nói: “Nhất định, nhất định, từ nay về sau Hứa bang chủ chính là huynh đệ tốt của Lương mỗ ta!”
Hứa Tiểu Đao cười ha ha, chắp tay mà đi.
Lương Bộ Thanh nhìn theo, sau đó liên tục lau mồ hôi, tiếp theo cầm lấy chén trà, đổ vào miệng ào ào.
Cùng lúc đó, Hứa Tiểu Đao xoay người đi vào một căn phòng khác.
“Thế nào?”
Trong phòng, Trương Hổ từ chỗ ngồi đứng lên, cấp bách hỏi.
Hứa Tiểu Đao thong thả gật đầu nói: “Ngồi xuống đi, có lẽ người do Phương Tri Hành giết.”
Trương Hổ vui mừng quá đỗi, hỏi: “Lương Bộ Thanh khai với ngươi?”
Hứa Tiểu Đao lắc đầu nói: “Loại chuyện này cho Lương Bộ Thanh mượn mười lá gan, gã cũng không dám khai. Là ta thăm dò ra!”
Hắn cẩn thận giải thích: “Tối hôm qua cô nương hầu hạ cho gã đã bỏ thuốc mê, khiến gã bất tỉnh nhân sự, sáng nay gã vừa thức dậy, ta liền dẫn theo cô nương đó đi gặp hắn, lừa gã nói gã say rượu để lộ bí mật, gã quả nhiên mắc mưu.”
Trương Hổ tỉnh ngộ, thán phục nói: “Tiểu Đao, quả nhiên vẫn là ngươi có thủ đoạn.”
Hứa Tiểu Đao hỏi: “Kế tiếp thì sao, ngươi muốn làm thế nào?”
Trương Hổ liền nói: “Ta chỉ cần báo cáo chuyện này cho Phùng hương chủ là được, chuyện sau đó không liên quan đến ta.”
Hứa Tiểu Đao gật đầu, đáp: “Nhớ kỹ, tuyệt đối đừng nhắc tới ta.”
Trương Hổ cười nói: “Ngươi yên tâm, cái gì nên nói cái gì không nên nói, trong lòng ta đều biết.”
Gã gấp gáp rời khỏi phòng, băng qua con ngõ, đến khách điếm Duyệt Lai.
3 vị hương chủ đang ngủ lại trong khách điếm này.
Lúc này đã sắp đến buổi trưa, Trương Hổ đứng ở ngoài cửa lớn, đầu tiên là hít mấy hơi, điều chỉnh lại tâm trạng quá mức kích động.
Gã gia nhập Hắc Hổ môn đã bao nhiêu năm, đáng tiếc chẳng làm nên trò trống gì, thật sự không như ý, kém xa Hứa Tiểu Đao.
Nhưng lúc này, cuối cùng gã đã nắm được cơ hội.
“Lập được công này, ta sẽ có thể trở mình.”
Trương Hổ nhếch miệng, gã quá vui mừng, không kiềm chế được muốn cười to.
Lúc này, một con chó bỗng nhiên chui qua bên cạnh Trương Hổ.
Con chó trông vừa xấu vừa hung dữ khiến gã hoảng sợ.
Cũng may, con chó này không quan tâm đến gã, tự mình tiến vào khách điếm, đi dạo chung quanh, giống như là con chó mà khách điếm này nuôi trông cửa.
Trương Hổ cũng không quá để ý, một lát sau gã nhanh chóng đi lên lầu hai, đến ngoài cửa một căn phòng rồi gõ cửa.
“Ai?”
Trong phòng, có người hỏi.
“Thuộc hạ Trương Hổ, có tình báo quan trọng muốn bẩm báo!” Trương Hổ mở miệng nói.
“Vào đi.”
Trương Hổ lập tức đẩy cửa vào, ngẩng đầu nhìn, trong phòng có ba người chính là 3 vị hương chủ của Vân Hổ đường.
Phùng Hữu Tắc!
Hàn Vinh Phong!
Vu Trung Nhạc!
Trương Hổ nhanh chóng hành lễ nói: “Thuộc hạ bái kiến 3 vị hương chủ.”
Phùng Hữu Tắc nhìn gã, thản nhiên hỏi: “Trương Hổ, ngươi có tình báo gì muốn nói?”
Trương Hổ liền nói: “Thuộc hạ đã điều tra rõ hung thủ sát hại đám người Cao hương chủ chính là Phương Tri Hành!”
Lời này vừa nói ra, toàn bộ ba người Phùng Hữu Tắc biến sắc.
“Thật sao, sao ngươi xác định chính là Phương Tri Hành làm?”
Phùng Hữu Tắc đứng lên, cảm xúc hơi kích động.
Vẻ mặt Trương Hổ nghiêm túc, cẩn thận giải thích: “Thuộc hạ nghe ngóng được, khoảng thời gian Phương Tri Hành ở Cấm Khu Hắc Phong, bên cạnh có một tùy tùng tên là Lương Bộ Thanh, người của Thiết Sơn môn, vì thế liền xuống tay từ hắn.
Lương Bộ Thanh này thích đi Hàm Hương lâu chơi đùa, ta liền mua chuộc một cô nương của Hàm Hương lâu, kêu ả chuốc say Lương Bộ Thanh, cố ý lừa hắn, từ đó xác nhận hung thủ chính là Phương Tri Hành.”
Ba người Phùng Hữu Tắc nhìn nhau, biểu cảm đều hơi phức tạp và cạn lời.
Nói thật, 22 người đó mất như thế nào, không ai rõ, vốn là một vụ án không có thi thể.
Thi thể cũng không tìm được, làm sao chắc chắn có hung thủ chứ?
Có trời mới biết bọn họ mất như thế nào?