Chương 188: Bại lộ (3)
Chương 188: Bại lộ (3)
Không ngờ người chết là Cao Đại Xuyên, con trai của phó đường chủ Cao Liên Thắng.
Trong nháy mắt mọi chuyện trở nên khó giải quyết.
Vì Cao Liên Thắng nổi giận đùng đùng lần nữa tạo áp lực, vài vị cấp cao của Vân Hổ đường áp lực như núi.
Để cho Cao Liên Thắng một lời giải thích, vì thế bọn họ nảy ra một kế, đó là chọn một người gánh tội thay.
Người gánh tội này chính là Phương Tri Hành.
Dù sao từ trước đến nay Thiết Sơn môn và Hắc Hổ môn không hợp nhau, ngươi giết ta ta giết ngươi, nói Cao Đại Xuyên bị người của Thiết Sơn môn giết, hợp tình hợp lý.
Mà sở dĩ Phương Tri Hành bị chọn làm người gánh tội thay, thật ra không có lý do gì đặc biệt, hoàn toàn là bởi vì cậu vừa hay xuất hiện ở đó, xui xẻo thôi.
Nhưng làm sao cũng không ngờ...
“Đây là chó ngáp phải ruồi?”
Phùng Hữu Tắc hít ngược một luồng khí lạnh, không tra không biết, vừa tra đã bị dọa nhảy dựng, ngay cả bản thân hắn cũng kinh ngạc.
Vù!
Bất chợt, một hàn mang phá cửa sổ vào.
Đó là một mũi tên!
Đầu mũi tên là màu bạc, lóe hàn mang kim loại khiến kẻ khác hít thở không thông.
Mũi tên màu bạc bắn ra, không nghiêng không lệch đâm vào sau lưng Phùng Hữu Tắc, tiếp theo xuyên qua cả ngực hắn, hơn nữa tiếp tục bay về phía trước, một âm thanh cheng vang lên, đóng vào khung cửa.
Xì xì ~
Máu tươi bắn ra, văng tung tóe!
Trên mặt Trương Hổ nóng lên, hai mắt nhất thời trừng to một vòng.
Gã nhìn thấy ngực Phùng Hữu Tắc xuất hiện một lỗ máu, máu tươi chảy ra ngoài.
Cả người Phùng Hữu Tắc cứng đờ, cúi đầu nhìn ngực, mặt đầy vẻ khó có thể tin, sau đó chậm rãi ngã xuống.
...
Thời gian trở lại sáng sớm.
Phương Tri Hành dậy thật sớm, dẫn theo Tế Cẩu chạy tới Đúc Binh đường.
Hôm nay có hai chuyện cần làm:
Thứ nhất, làm ra một đợt mũi tên cấp 2, gia tăng uy lực của kỹ thuật bắn tên.
Thứ hai, thông báo cho Lương Bộ Thanh, ngày mai xuất phát đi Cấm Khu cấp 3.
Phương Tri Hành đi trên đường, ánh mắt cậu chợt lóe, đột nhiên truyền âm nói: “Tế Cẩu, có người đang theo dõi tao.”
Tế Cẩu giật mình, quay đầu nhìn về phía sau, tuyết trắng chất đống trên đường một mảnh vắng lặng, chỉ có mấy người đi đường, mờ mịt nói: “Người nào?”
Phương Tri Hành trả lời: “Người mặc áo khoác màu đen, hôm qua tao từng gặp người này, hôm nay lại gặp nữa, cũng không phải là ngẫu nhiên.”
Tế Cẩu chớp mắt, kinh ngạc nói: “Không phải là người của La Bồi Vân chứ?”
Phương Tri Hành khẽ lắc đầu nói: “Mặc dù La Bồi Vân muốn giám sát tao, cũng không thể phái một người theo dõi tao trên đường cái trắng trợn thế được.”
Tế Cẩu nghĩ lại thì thấy cũng đúng, hỏi: “Làm sao đây?”
Phương Tri Hành cân nhắc một lát, bình tĩnh nói: “Phía trước có một con ngõ sâu, dụ hắn đi vào.”
Tế Cẩu hiểu được.
Một người một chó rất nhanh rẽ vào ngõ nhỏ.
Người theo dõi thấy thế, lập tức bước đi nhanh hơn! Hắn vừa rẽ vào chỉ nhìn thấy một người một chó đứng trước đầu ngõ, bốn con mắt nhìn chằm chằm hắn.
Trong lòng người theo dõi lộp bộp, lông tơ dựng thẳng.
Hắn còn chưa kịp phản ứng lại, Phương Tri Hành điểm mũi chân, giống như một trận gió lao mạnh đến, một quyền đánh thẳng vào bụng hắn.
Bụp~
Người theo dõi nháy mắt khom người như con tôm, khó mà hô hấp.
Phương Tri Hành nắm tóc hắn, kéo da đầu, xách hắn lên, đè vào vách tường.
“Ngươi là ai, tại sao theo dõi ta?” Phương Tri Hành lạnh lùng chất vấn.
Người theo dõi là một thanh niên mặt trắng, Quán Lực cảnh trung kỳ, hắn ra sức giãy giụa, lại hoàn toàn không thể làm Phương Tri Hành dao động.
Thực lực quá chênh lệch!
Thanh niên mặt trắng sợ hãi nói: “Ta không theo dõi ngươi, ta chỉ là một người qua đường thôi.”
Phương Tri Hành lấy chuỷ thủ ra, chống lên nửa người dưới của thanh niên mặt trắng, đâm vào trong phân nửa, làm bị thương lớp da của phần nào đó.
Thanh niên mặt trắng nháy mắt hoảng sợ, gấp gáp nói: “Ngươi, ngươi muốn làm gì?”
Phương Tri Hành dùng giọng điệu bình tĩnh nhất nói: “Ta chỉ cho ngươi một cơ hội, thành thật nói ra hoặc là biến thành thái giám.”
Thanh niên mặt trắng mồ hôi như mưa, sau một lúc lâu, hắn mở miệng nói: “Ta là người của Vân Hổ đường - Hắc Hổ môn, ta phụng mệnh giám sát ngươi.”
“???”
Hai mắt Phương Tri Hành hơi híp lại!
Một lát sau, thanh niên mặt trắng ngã xuống trên mặt đất, yết hầu bị cắt, máu chảy ra như suối.
Tế Cẩu nhìn thanh niên mặt trắng, cạn lời nói: “Mọe nó, Hắc Hổ môn này có chuyện gì vậy, không có bằng chứng, chỉ là hoài nghi mày, đã hấp tấp chạy tới điều tra mày?”
Phương Tri Hành bĩu môi nói: “Tao sơ ý rồi, trong số người bị tao giết có con trai của đại nhân vật.
Ha ha, cái gì là đại nhân vật, chính là người lợi hại có thể hô mưa gọi gió.
Cho dù bọn họ chỉ là dấy lên một tia hoài nghi, nhưng cũng có thể điều động sức mạnh khổng lồ đào ba thước đất, tra từ dưới đất lên trời.”
Tế Cẩu hỏi: “Vậy mày đã bại lộ, làm sao đây?”
Phương Tri Hành lại thản nhiên nói: “Bại lộ thì bại lộ, không có gì lớn, cũng không ai làm gì được tao.”