Chương 192: Cha nuôi (3)
Chương 192: Cha nuôi (3)
Hứa Đại Trí đứng lên, cởi thắt lưng xuống, quật lên mặt Hứa Tiểu Đao vài cái, thẳng đến đánh ra máu mới thôi. Sau đó hắn trói gô Hứa Tiểu Đao.
...
Cộp cộp cộp!
Phương Tri Hành cưỡi ngựa đến phân đường của Tiểu Đao bang.
Chỉ nhìn thấy một người hầu cô độc đứng ở trước cửa lớn, chào đón cúi đầu khom lưng nói: “Phương hương chủ, lão gia nhà ta mời ngài đến Hàm Hương lâu làm khách, Tố Nương sẽ đích thân hầu hạ ngài.”
Phương Tri Hành híp mắt, không nói một lời.
Sau đó cậu quay đầu ngựa, nghênh ngang mà đi.
Người hầu thấy tình hình như vậy, trợn tròn mắt, gấp giọng hỏi: “Ngài đi hay là không đi vậy?”
...
Hứa Đại Trí ngồi vào trong xe ngựa, Hứa Tiểu Đao bị trói gô, ngồi bên cạnh hắn.
Vẻ mặt hai cha con nghiêm trọng, không buồn hé răng.
Xe ngựa rời khỏi Đúc Binh đường, không nhanh không chậm đi trên đường cái.
Rất nhanh, xe ngựa đến phố Bình An thì ngừng lại.
Hứa Đại Trí vén rèm lên, đi ra khỏi thùng xe, nhảy xuống xe trước.
Hứa Tiểu Đao theo sát sau đó, nhưng đột nhiên, vù!
Một âm thanh phá không đột ngột!
“Ưm!!” Hứa Tiểu Đao chợt kêu lên đau đớn.
Trong lòng Hứa Đại Trí giật mình, đột nhiên quay đầu nhìn lại.
Chỉ nhìn thấy trên cổ của Hứa Tiểu Đao cắm một mũi tên, máu tuôn như suối, cả người hắn ngửa về phía sau, đặt mông ngồi tê liệt trước thùng xe.
“Cha, cha nuôi...”
Hai mắt Hứa Tiểu Đao trừng lớn, đầy vẻ không cam lòng và tuyệt vọng.
Hứa Đại Trí thấy vậy, tức giận đến giậm chân, hô lớn với không khí: “Phương Tri Hành, cần gì đến mức này, cần gì đến mức này chứ!”
Không ai đáp lại.
Hôm nay phố Bình An tuyết rơi không tiếng động, cực kỳ im lặng.
...
Ngoài nửa con phố, Phương Tri Hành thu hồi cung tên, yên lặng xoay người rời đi.
Tế Cẩu liếc nhìn Hứa Đại Trí, hỏi: “Tại sao không giết cả Hứa Đại Trí, không sợ sau này ông ta trả thù mày à?”
Phương Tri Hành lắc đầu thở dài nói: “Hứa Đại Trí không thể giết, giết ông ta sẽ phá hỏng quy củ. Hứa Tiểu Đao ăn cây táo, rào cây sung, ta giết hắn, bất kỳ ai cũng sẽ không nói thêm gì.
Nhưng Hứa Đại Trí thì khác, ông ta không làm sai gì cả, tao giết ông ta thuộc về lạm sát, thuộc về giết hại đồng liêu, sẽ bị người ta chỉ trích.
Ừm, tóm lại hiện tại cho dù tao giết bao nhiêu người, chỉ cần trong quy củ, có lẽ La Bồi Vân đều sẽ mở một mắt nhắm một mắt, thậm chí lão sẽ tán thưởng tao xử lý quả quyết.
Nhưng mà, nếu tao vì lòng riêng của bản thân phá hủy quy củ, không có bất kỳ điểm giới hạn nào, vậy tao có khác gì Hứa Tiểu Đao, La Bồi Vân cũng nhất định sẽ sinh lòng chán ghét tao.”
Tế Cẩu nghe thấy liền nhức đầu, mỗi lần gặp phải quy tắc nơi làm việc, quy củ giang hồ này, nó đều không hiểu nổi.
Vì thế nó hỏi: “Nếu như thế, vậy tại sao mày cứ phải giết Hứa Tiểu Đao mới được?”
Phương Tri Hành trả lời: “Có lần một sẽ có lần hai, Hứa Tiểu Đao tham gia hãm hại tao, nếu tao buông tha hắn, vậy những người khác sẽ học theo, đều dám đến hại tao.”
Tế Cẩu nghĩ lại thì thấy cũng đúng, rối rắm nói: “Tuy nói thế nhưng mày giết con nuôi của Hứa Đại Trí, táng mạnh vào mặt ông ta, ông ta không tìm mày báo thù rửa nhục, chỉ sợ sau này sống không tiếp được nữa.”
Phương Tri Hành cười lạnh nói: “Nếu ông ta thật sự có gan, nhất định sẽ công khai khiêu chiến với tao.”
...
Ước chừng một giờ sau, trong nha huyện.
Ôn Dục Văn nhanh chóng đi tới bên cạnh ao sen.
La Bồi Vân đang nhàn nhã cho cá koi trong ao ăn.
Ôn Dục Văn thấy thế, thức thời cúi đầu, khoanh tay đứng bên cạnh.
Sau một lúc lâu, La Bồi Vân buông thức ăn cho cá ra, ngồi xuống ghế, mở miệng hỏi: “Chuyện gì?”
Ôn Dục Văn lập tức bẩm báo: “Hai khách điếm Duyệt Lai, Vân Thủy đột nhiên cháy, tuy ngọn lửa đã được khống chế, nhưng hai khách điếm dường như bị thiêu sạch, tình huống thương vong đang được kiểm kê.
Ngoài ra, bang chủ Tiểu Đao bang Hứa Tiểu Đao bị người ta một tên bắn chết trên phố Bình An, hương chủ Hứa Đại Trí cũng có mặt.”
Trên mặt La Bồi Vân không có chút gợn sóng, chỉ là hơi nhíu mày, biểu cảm hơi ý vị sâu xa.
Sau một lúc lâu, ông ta hỏi: “Hứa Đại Trí không sao à?”
Ôn Dục Văn gật đầu nói: “Xạ thủ không tấn công Hứa Đại Trí.”
“Hừ hừ!”
La Bồi Vân khẽ lắc đầu, cười nói: “Haiz, đúng là còn quá trẻ, hơi nóng nảy bốc đồng.”
Ôn Dục Văn liền nói: “Lão gia, hình như chúng ta xem nhẹ thực lực của Phương giáo đầu rồi.”
La Bồi Vân hơi im lặng, nhàn nhạt nói: “Lần này Hứa Đại Trí mất hết mặt mũi, nếu ông ta muốn tiếp tục ở lại, cũng chỉ có thể công khai khiêu chiến với Phương Tri Hành.”
Ôn Dục Văn hiểu được, cân nhắc một lát mới nói: “Hắc Hổ môn và Vân Hổ đường chỉ có 5 vị hương chủ, trước mắt toàn bộ bọn họ đều bị hại, chỉ còn lại có đường chủ ‘Trác Dữ Cầu’ một mình chống đỡ, nếu không có gì bất ngờ, hơn phân nửa là Vân Hổ đường sắp đổi chủ.”
La Bồi Vân cười nhàn nhạt, chậm rãi nói: “Vân Hổ đường là một cây đinh mà Hắc Hổ môn cắm vào huyện Khánh Lâm, cũng đến lúc nhổ ra rồi.”