Chương 193: Đom đóm
Chương 193: Đom đóm
Mặt trời lặn về hướng tây, thỏ ngọc mọc lên ở hướng đông.
Thông tin hai khách điếm đột ngột bị cháy, và Hứa Tiểu Đao bị bắn chết trên đường được lan truyền nhanh chóng, truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ.
“Ha ha, cuối cùng Tiểu Đao bang cũng xong đời rồi!”
“Đúng thế, Tiểu Đao bang ức hiếp dân chúng, thu phí nhân khẩu của biết bao người, phí bày quầy bán hàng, phí nghỉ lễ,…
“Hứa Tiểu Đao chết là đáng đời, nghe nói bọn chúng không những dọa dẫm bắt chẹt khắp nơi trong nội thành, ngang ngược càn rỡ, mà ngoại thành là bọn chúng càng không thèm kiêng nể gì, cướp đoạt dân nữ trắng trợn, bức dân thường làm kỹ nữ, còn dám giết rất nhiều nạn dân.”
“Sao ta còn nghe nói là, vì Hứa Tiểu Đao dụ dỗ lão bà của người ta, nên giờ mới gây nên họa sát thân như thế?”
“Chà, xưa nay thông dâm đều đáng chết hết!”
…
Lúc chạng vạng tối một ngày mùa đông có tuyết rơi, dân chúng có đề tài nói chuyện lúc ngồi trà dư tửu hậu, nên nghị luận ầm ĩ, cái gì cũng nói được.
Ngược lại, hai khách điếm bị đốt cháy trụi lại chẳng có ai để ý đến.
Dù sao bọn họ cũng không thường đến khách điếm để ở.
Nhưng Hứa Tiểu Đao thì khác.
Hắn là địa đầu xà nổi tiếng nhất trong huyện thành, đại biểu điển hình cho ác bá, in sâu vào các phương diện trong cuộc sống của dân chúng.
Sau khi hắn chết, có người nhảy cẫng hoan hô, có người cảm thấy cuối cùng ông trời cũng mở mắt rồi, có người lại đang mưu mô tranh giành địa bàn của hắn.
“Hứa Tiểu Đao, chết rồi…”
Nét mặt Lương Bộ Thanh tiều tụy, hai mắt đỏ lên, tự lẩm bẩm với bản thân.
Sáng hôm nay lúc gã rời khỏi Hàm Hương lâu vẫn luôn mất hồn mất vía, lo lắng bất an.
Tinh thần gã căng thẳng liên tục, luôn có cảm giác lạ lạ ở chỗ nào đó, cứ như sẽ xảy ra chuyện lớn.
Gã hoàn toàn không ngờ sợ gì là sẽ gặp điều đó, thế mà chuyện lớn tới nhanh thế này.
“Hứa Tiểu Đao bị mũi tên bắn chết, vậy hung thủ không phải chính là…”
Lương Bộ Thanh kinh hồn táng đảm, không dám suy nghĩ nữa.
Sau khi gã ý thức được mình đã làm lộ bí mật, có từng nghĩ đến chuyện tìm Phương Tri Hành để bẩm báo cho cậu biết.
Nhưng gã lại do dự, ôm mong chờ vào vận may mỏng manh.
Cho đến giờ phút này, gã mới ý thức được rằng mọi thứ đã quá muộn rồi.
Cốc cốc!
Có người gõ cửa.
Lương Bộ Thanh nhanh chóng đến mở cửa, thấy nhân viên tiếp tân Trần Bình của khu nội vụ đứng ngoài cửa.
Lương Bộ Thanh vội mở cửa nghênh tiếp, kinh ngạc nói: “Trần lão đệ, sao đệ lại tới đây?”
Khuôn mặt Trần Bình vô cảm, lạnh lùng, thản nhiên nói: “Lão Lương, Phương hương chủ bảo ta báo tin cho ngươi biết, ngươi bị sa thải rồi, hắn sẽ không thuê ngươi nữa.”
Hắn vừa dứt lời!
Lương Bộ Thanh như bị sét đánh, mồ hôi lạnh lập tức tuôn như mưa, gã chán nản ngồi liệt trên mặt đất, mặt như tro tàn, thất hồn lạc phách.
Trần Bình thấy thế, khinh miệt lắc đầu, không nói nhảm gì nữa, hất tay áo quay người đi.
…
…
Ngày hôm sau lúc tờ mờ sáng, trời còn chưa sáng hẳn.
Phương Tri Hành dậy thật sớm, ăn đại chút gì đó, rồi mang bọc hành lý lặng lẽ cưỡi ngựa rời khỏi nha môn.
Tất nhiên lần này ra ngoài là để vào Cấm Khu cấp 3.
Có thăng cấp lên Nhất Cầm cảnh lên được hay không, là phải xem chuyến này thu hoạch được đến đâu.
Chẳng qua, lần này cậu hành sự bí mật, không từ mà biệt.
Không hề báo tin trước cho bất cứ ai.
Chỉ để lại một phong thư trong phòng mình.
Nếu như cậu không quay về trong một thời gian dài, bị mọi người xem là mất tích, vậy người điều tra hành tung của hắn chắc chắn sẽ vào phòng trong biệt viện của cậu, nhanh chóng phát hiện ra phong thư thôi.
Tế Cẩu co quắp trong lòng ngực Phương Tri Hành, chỉ ló đầu chó ra ngoài, nó ngáp ngủ liên tục, buồn ngủ chết chó.
Nó lẩm bẩm hỏi: “Lần này không có Lương Bộ Thanh dẫn đường, có được không đó?”
Phương Tri Hành đáp: “Không sao đâu, có kinh nghiệm từ lần trước, tao đã thăm dò kỹ càng cách để chơi trong Cấm Khu rồi, không có Lương Bộ Thanh vẫn chạy vòng vòng được.”
Tế Cẩu không thèm nói nhảm nữa.
Năng lực của Phương Tri Hành là không thể bàn cãi, cậu nói được, thì chắc chắn là được.
Nếu Phương Tri Hành đã nói được, vậy có nghĩa Lương Bộ Thanh có cũng được không có cũng không sao.
Hơn nữa, Lương Bộ Thanh đã bán Phương Tri Hành, cho dù không phải là gã cố ý bán cậu, nhưng đã chọc giận Phương Tri Hành rồi.
Tất nhiên Phương Tri Hành sẽ bỏ gã như đôi giày rách thôi.
Ngoài ra có một điểm nữa, trên người Phương Tri Hành có quá nhiều bí mật, mà cậu lại còn cực kỳ đa nghi, sẽ không cho phép một người ở bên cạnh cậu quá lâu một cách dễ dàng.
Lương Bộ Thanh kia bỏ qua thì bỏ qua thôi, không có gì đáng nói.
Dù lần này có mang theo Lương Bộ Thanh, thì lần sau Phương Tri Hành cũng sẽ bỏ rơi gã thôi.
“Hàn giang cô ảnh, giang hồ cố nhân, gặp lại có từng quen biết nhau!”
Phương Tri Hành không chỉ nói ngoài miệng, cậu thật sự bước vào.