Max Cấp Ngoan Nhân (Dịch)

Chương 254 - Chương 254: Bạo Hùng (2)

Chương 254: Bạo Hùng (2) Chương 254: Bạo Hùng (2)

Ngài xem, nếu không phải ta thăng cấp, chỉ sợ người nằm ở trong y quán lúc này chính là ta rồi.”

Lư An Phủ nhướng mày, cười nói đầy thâm ý: “Cũng đúng, dù sao Thiên Sát Huyết Hải công là ma công, có đường tắt để đi được.”

Hắn rất hiểu rõ Thiên Sát Huyết Hải công.

Môn ma công này có thể nhanh chóng thăng cấp thông qua việc hút máu tươi của người khác, vô cùng ác độc.

Đương nhiên, loại phương pháp cực đoan này có tác dụng phụ cực lớn, không thể nghi ngờ là tự hủy tiền đồ, kết cục chắc chắn sẽ không tốt.

Phương Tri Hành cúi đầu, có vẻ hơi hổ thẹn: “Đường chủ anh minh, cái gì cũng không thể gạt được ngài.”

Lư An Phủ thấy thế, không khỏi thầm thở phào.

Nếu Phương Tri Hành mạnh mẽ thăng cấp thông qua việc hút máu thì cậu ta không đáng để lo nữa.

Lư An Phủ nửa ngờ nửa tin, cười ha ha nói: “Lão đệ ơi lão đệ, ngươi còn trẻ, con đường tương lai còn dài mà, nhất định đừng vì cái lợi nhất thời mà đi lên con đường cùng!”

Phương Tri Hành bèn đáp: “Đường chủ dạy đúng lắm, ta sẽ khắc sâu tỉnh lại.”

Lư An Phủ gật đầu, cười nói: “Gọi ngươi tới cũng không việc gì đâu, bởi vì ngươi thăng cấp đến Nhất Cầm cảnh rồi, ta phải đăng báo tình huống của ngươi lên cho tông môn. Thứ nhất là để xin gia tăng đãi ngộ của ngươi.

Thứ hai ấy hả, nhìn xem tông môn có thể đề bạt ngươi hay không, nói không chừng một địa phương nào đó vừa bị bỏ trống, tông môn sẽ ủy thác trọng trách cho ngươi thì sao.”

Phương Tri Hành thấy sao cũng được, bèn nói: “Đa tạ đường chủ, khiến đường chủ nhóc lòng rồi.”

Lư An Phủ cười nói: “Chuyện nên làm.”

Rất nhanh, Phương Tri Hành xoay người rời đi.

Lư An Phủ đứng trong đình nghỉ mát, nhìn theo bóng lưng Phương Tri Hành đi xa mà sắc mặt không ngừng biến hóa.

“Lư An Phủ này muốn giết mày rồi đúng không?”

Tế Cẩu quay đầu lại liếc nhìn đình nghỉ mát, nhe răng truyền âm đến.

Phương Tri Hành trầm giọng nói: “Tao là người của La Bồi Vân, không phải thuộc hạ của hắn, hắn còn không dám trực tiếp hạ sát thủ với tao, nhưng đúng là hắn bắt đầu kiêng kỵ tao thật.”

Tế Cẩu liền nói: “Nếu đánh nhau thật, mày có mấy phần thắng?”

Phương Tri Hành hơi im lặng, đáp: “Chắc là năm năm đi, có thể sẽ đồng quy vu tận.”

Tế Cẩu kinh ngạc nói: “Không phải chứ, mày chính là nắm giữ ba võ công hệ Cự Hùng đấy!”

Phương Tri Hành than thở: “Thiên hạ võ công, duy khoái bất phá! Nếu như tao gặp phải Nhất Cầm cảnh hệ Huyền Quy hoặc là hệ Linh Viên thì cho dù không thắng nổi bọn họ, tao cũng tuyệt đối không bại. Duy chỉ có hệ Ảnh Báo là tốc độ quá nhanh, quá khó giết, mà tao lại không thể hoàn toàn đề phòng được việc bọn họ đánh bất ngờ.”

Tế Cẩu đã hiểu, đề nghị: “Mày có thể mặc khôi giáp dày nặng rồi đánh với hắn, chỉ cần hắn không đánh bất ngờ được thì căn bản không đủ gây sợ.”

Phương Tri Hành hừ một tiếng, lạnh giọng nói: “Nếu tao muốn giết Lư An Phủ thì không cần phải đối đầu trực diện với hắn, dùng tên là được, len lén bắn chết hắn là xong.”

Tế Cẩu bèn nói: “Có tao phối hợp, Lư An Phủ chắc chắn phải chết.”

Một người một chó vừa đi vừa tán gẫu.

Khoảng chừng nửa giờ sau, bọn họ tìm được gánh xiếc thú kia.

Nói đúng hơn thì bọn họ là đoàn tạp kỹ, chủ yếu biểu diễn các loại tạp kỹ, động vật biểu diễn ở trong thành, thỉnh thoảng cũng sẽ xuống nông thôn.

Lúc này, đoàn tạp kỹ còn chưa bắt đầu buôn bán, cửa lớn đang đóng kín.

Phương Tri Hành đi đến gõ cửa.

“Gia, buổi biểu diễn hôm nay phải đến chiều mới bắt đầu, lát nữa ngày hãy quay lại ha.”

Một thanh niên vóc dáng gầy gò, trên mặt vẽ màu trắng cười đứng ở cửa.

Phương Tri Hành móc một trăm đồng tiền ra đưa cho hắn rồi hỏi: “Chỗ ngươi có gấu không?”

“Có!”

Thanh niên gầy gò đáp: “Chỗ bọn ta có chăn nuôi một con gấu rất lớn, vẫn còn là dị thú cấp 1 nữa đấy.”

Ánh mắt Phương Tri Hành sáng lên, lại móc ra năm trăm đồng tiền nữa đưa tới, cười nói: “Mang ta vào xem một chút.”

Thanh niên chần chờ một chút, trả lời: “Xem thì được, nhưng ngươi nhất định đừng đến gần con gấu kia, lỡ xảy ra chuyện gì, ta không chịu trách nhiệm nổi đâu.”

Phương Tri Hành liên tục bảo đảm sẽ không làm vậy.

Vì vậy thanh niên gầy gò mở cửa cho Phương Tri Hành đi vào, dẫn cậu đến bên ngoài một chiếc lồng giam.

Phương Tri Hành thò đầu nhìn vào, một con gấu lớn cao hơn bốn mét đang nằm trong lồng giam. Nhìn thấy có người đến, nó hơi ngẩng đầu nhìn lên và phát ra một tiếng gầm nhẹ.

Thanh niên gầy gò vội vã chắn trước mặt Phương Tri Hành, quát lớn với con gấu kia: “Nằm im đừng nhúc nhích!”

Gấu lớn chậm rãi cúi đầu.

Phương Tri Hành hỏi: “Chỗ ngươi có thỏ con còn sống không? Đi bắt một con đến đây, ta muốn đút cho con gấu này ăn.”

“Hở?!”

Thanh niên gầy gò khổ sở nói: “Gia, như vậy không hay lắm...”

Phương Tri Hành lập tức lại kín đáo đưa cho hắn năm trăm đồng tiền.

“Gia, ta lập tức đi bắt cho ngài hai con thỏ sống ngay, ngài cứ tùy tiện cho nó ăn.” Thanh niên gầy gò xoay người chạy đi.
Bình Luận (1)
Comment
Đại Lãn 6
Đại Lãn
Reader
3 Tháng Trước
Ai có thể giải thích cho t ngoan nhân là cái chi ko?
Trả lời
| 0