Chương 304: Đồ sát (2)
Chương 304: Đồ sát (2)
La Triệu Đông dang tay và nói: “Chỉ tính riêng trong huyện Khánh Quang, cao thủ Nhị Cầm cảnh chỉ có 2 người là Thạch Hướng Dương và Thường Nghĩa Thâm, Thạch Hướng Dương đang bị giam giữ, còn Thường Nghĩa Thâm cũng đã chết, chẳng lẽ trong huyện thành còn có một cao thủ thần bí khác đang ẩn núp ư?”
La Bồi Vân nghe xong, đứng bật dậy nói: “Đi thôi, chúng ta đi thẩm vấn Thạch Hướng Dương.”
Lúc này!
Bên ngoài phủ đệ, Phương Tri Hành đụng độ mấy người Đinh Chí Cương và Lữ Bội Bội đang bàn tán ầm ĩ cùng nhau.
Đinh Chí Cương lo lắng, hạ giọng nói: “Hung thủ có thể giết được nhị công tử trong khoảng thời gian ngắn, chắc chắn có thực lực giết được chúng ta.”
Lữ Bội Bội thì thào: “Không ngờ rằng bên trong huyện Khánh Quang ngọa hổ tàng long này còn có một đại nghịch đang ẩn núp.”
Phương Tri Hành gật đầu thở dài: “Haizz, là chúng ta đã chủ quan.”
Trong lúc nói chuyện, La Bồi Vân bước nhanh ra, leo lên lưng ngựa, thúc ngựa phi nhanh.
Thấy vậy, đám người Phương Tri hành lập tức đi theo.
Một lát sau, một nhóm người trở về nha huyện.
La Bồi Vân đi thẳng đến nơi sâu nhất trong đại lao.
Bên trong phòng giam, Thạch Hướng Dương và Thạch Tái Hưng đang ở cùng chỗ, 2 tay 2 chân đều bị đeo gông cùm xiềng xích, bọn họ đang nằm ngủ.
Đột nhiên, La Bồi Vân mở tung cửa phòng giam, trực tiếp lao vào, dùng một tay bóp cổ Thạch Tái Hưng và nhấc lên.
Ông ta dùng trường đao của La Khắc Chiêu kề vào cổ của Thạch Tái Hưng.
Thạch Hướng Dương tỉnh giấc, ngạc nhiên biến sắc, nói: “Ngươi làm gì vậy?”
La Bồi Vân lạnh lùng nói: “Con trai của ta vừa bị người ta ám sát, hung thủ là ai?”
Thạch Hướng Dương ngây ngốc, dang tay nói: “Ta, làm sao ta biết được?”
Xoẹt!
La Bồi Vân xê dịch đao, trên cổ Thạch Tái Hưng lập tức hiện lên một vệt máu.
“Cho ngươi cơ hội cuối cùng.” Mặt mũi La Bồi Vân tràn đầy sát ý.
Thạch Hướng Dương vội nói: “Ta vẫn luôn ở trong phòng giam này, thật sự không biết là ai giết cả?”
“Không biết phải không?”
La Bồi Vân lạnh lùng quan sát biểu cảm của Thạch Hướng Dương, cả buổi sau ông ta mới bình tĩnh thu đao.
Ông ta hạ lệnh: “Áp giải 2 cha con bọn họ ra bên ngoài.”
Đinh Chí Cương lập tức bước vào phòng giam, kéo xiềng xích.
Không lâu sau, 2 cha con Thạch Hướng Dương và Thạch Tái Hưng bị áp giải đến sân vườn, quỳ trên mặt đất.
La Bồi Vân đứng dưới mái hiên, vung tay lên.
Lập tức có mười tên phản tặc bị áp giải tới, toàn bộ quỳ trên mặt đất.
Bên người mỗi phản tặc đều có một Bộ Binh cầm đao.
“Giết!”
La Bồi Vân lạnh lùng hạ mệnh lệnh.
Sau một khắc, dưới ánh nhìn chăm chú của Thạch Hướng Dương, 10 tên Bộ Binh đồng loạt vung đao.
Phụt phụt xịt~
Máu vẩy trên mặt đất, đầu người lăn lông lốc.
Toàn bộ 10 tên phản tặc chịu cảnh chặt đầu thê thảm.
Thấy vậy, Thạch Hướng Dương giật mình, quát ầm lên: “La Bồi Vân, tại sao ngài lại giết quân đầu hàng? Ngài muốn thất tín bội nghĩa ư?”
La Bồi Vân không nói gì, vung tay lên, lại có thêm 10 phản tặc bị áp giải lên.
“Giết!”
Một mệnh lệnh ban ra lại có thêm 10 cái đầu rời khỏi cổ.
Thạch Hướng Dương thấy tình cảnh này, lập tức hiểu ra.
Chỉ cần hắn không khai gì thì La Bồi Vân vẫn sẽ tiếp tục giết.
“Đừng giết ta, đứng giết ta!”
Nhóm phản tặc thứ 3 bị áp giải lên, vừa nhìn thấy đầu người đầy trên mặt đất, không khỏi hoảng sợ và kinh hãi, bọn họ thất thanh cầu xin tha thứ.
La Bồi Vân cất cao giọng nói: “Chỉ cần các ngươi nói ra hung thủ sát hại nhi tử ta là ai thì ta sẽ tha mạng cho các ngươi.”
Một đám phản tặc nhìn nhau, không ai biết gì cả.
“Giết!”
La Bồi Vân không hề do dự hạ lệnh.
Thạch Hướng Dương lộ vẻ vô cùng đau khổ, nghiến răng nghiến lợi mắng: “La Bồi Vân, cái đồ cẩu quan nhà ngươi, giết quân đầu hàng không may mắn, sớm muộn gì ngươi cũng gặp báo ứng thôi!”
La Bồi Vân không thèm để ý, từng đợt tiếp nối từng đợt phản tặc bị chém giết.
Thời gian dần trôi, bình minh sắp ló dạng, bóng đêm càng thêm tối tăm và dày đặc.
Thi thể trong sân chất đống, máu tươi rót thành dòng suối nhỏ, róc rách chảy xuôi.
Thạch Hướng Dương thần sắc tê dại, tái nhợt.
La Bồi Vân nhìn sắc mặt mà nói chuyện, lạnh nhạt nói: “Thạch Hướng Dương, ngươi còn không khai ra?”
Thạch Hướng Dương chán nản nói: “Ta không biết gì cả, ngươi bảo ta nói gì đây.”
La Bồi Vân cười gằn nói: “Khá lắm, thật cả gan! Xem ra ngươi không chỉ biết hung thủ là ai mà còn có ý định bảo vệ kẻ đấy bằng bất cứ giá nào.”
Thạch Hướng Dương cúi đầu, cười thảm nói: “Ngươi nói cái gì thì chính là cái đấy, nếu sớm biết ngươi là kẻ tiểu nhân không giữ lời hứa như vậy, chẳng thà ta liều mạng với ngươi luôn cho rồi.”
La Bồi Vân vừa muốn nói gì, bỗng 1 Bộ Binh vô cùng gấp gáp chạy đến, quỳ 1 chân trên đất và nói: “Bẩm đại nhân, xảy ra chuyện rồi!”
La Bồi Vân cau mày nói: “Chuyện gì?”
Bộ Binh đáp: “Có một đội tuần tra hơn 100 người đêm qua đi tuần sát chưa về, bọn ta vừa mới tìm được bọn họ nhưng toàn bộ đã bị giết chết, thi thể bị ném vào trong ngõ cụt.”