Max Cấp Ngoan Nhân (Dịch)

Chương 305 - Chương 305: Đồ Sát (3)

Chương 305: Đồ sát (3) Chương 305: Đồ sát (3)

La Bồi Vân khựng lại, nhanh chóng liếc nhìn Thạch Hướng Dương.

Giờ khắc này, trong ánh mắt Thạch Hướng Dương như có một tia sáng nhạt lóe lên rồi vụt tắt.

“Vân ca, ta đi xem thử.”

La Triệu Đông thần sắc nghiêm trọng, cất bước đi.

“Được, ngươi cẩn thận một chút.”

La Bồi Vân gật đầu.

La Triệu Đông cùng đám người La Vân Cẩm cưỡi ngựa rời đi.

Một lát sau, đột nhiên lại có 1 Bộ Binh hoảng hốt chạy tới, vội vàng nói: “Bẩm báo đại nhân, có người đốt kho lúa, lửa lớn bùng lên, thiêu hủy quân lương của chúng ta rồi.”

“Cái gì?”

Sắc mặt La Bồi Vân thay đổi mạnh, bước nhanh vào trong sân, nhìn đằng sau mái hiên.

Đúng vậy!

Có ánh lửa bập bùng từ hướng kho lúa, thắp sáng cả bình minh.

La Bồi Vân chợt sững sờ.

Phương Tri Hành và Đinh Chí Cương liếc nhìn nhau, 2 người dẫn quân nhanh chóng chạy về phía kho lúa.

Hai người vừa chạy đến chỗ đấy xem xét, trong lòng nhất thời hồi hộp.

Thế lửa ngút trời!

Gió lúc này rất mạnh, ngọn lửa cuồng như như thể đang phát điên, lan ra tứ phía, khắp nơi tán loạn, nuốt chửng mọi đồ vật dễ cháy không chút kiêng dè.

Quân lương đã không thể cứu được nữa.

Đinh Chí Cương ngây người, gấp đến độ dậm chân nói: “Khỉ gió, rốt cuộc tên khốn nào đã làm chuyện này?”

Phương Tri Hành giật khóe miệng, ánh mắt lấp lóe.

Tế Cẩu tặc lưỡi nói: “Thật ghê gớm, đây là chiến thuật đánh du kích, không ngờ đám nghĩa quân này cũng được việc đấy chứ.”

Phương Tri Hành chậc chậc, nói: “Nội thành nhất định còn một tiểu đội tinh anh đang ẩn núp, số lượng không nhiều nhưng người nào người nấy đều là tinh nhuệ.”

Tế Cẩu lặng lẽ cười, nói: “Mày nói xem có khi nào La Bồi Vân bị lật thuyền trong mương, rồi gặp trận chiến Waterloo* 1 lần không?”

*Trận chiến Waterloo: dưới sự chỉ huy của Napoleon Bonaparte chống lại các lực lượng Anh dưới Công tước xứ Wellington,[1] quân đội Phổ dưới Gebhard Leberecht von Blücher, và binh lính từ Hà Lan, tỉnh Hanover, công tước Nassau và Công quốc Brunswick-Wolfenbüttel. Đây là trận chiến kết thúc đế chế Napoléon.

Phương Tri Hành bĩu môi nói: “Sở dĩ cường giả mạnh là bởi vì bọn họ luôn có thể đạt được thắng lợi, nhóm phản tặc này đúng là khá lợi hại nhưng không nhiều, hơn nữa bọn họ đã thành công chọc giận La Bồi Vân, hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng.”

Tế Cẩu chớp mắt, trong lòng đột nhiên có một dự cảm không lành.

Một lát sau…

Phương Tri Hành và Đinh Chí Cương trở về sân vườn, đi đến trước mặt La Bồi Vân, thận trọng bẩm báo: “Bẩm đại nhân, ti chức vô năng, không thể kịp thời dập lửa, kho lúa đã bị thiêu rụi rồi.”

Sắc mặt La Bồi Vân không có quá nhiều thay đổi, bình tĩnh phân phó: “Triệu tập tất cả mọi người về đây.”

“Vâng!”

Đinh Chí Cương nhanh chóng bắn 3 quả pháo hoa lên trời.

Những người tản ra bên ngoài vừa nhìn thấy pháo hoa nổ trên trời, lập tức quay lại.

Đám người La Triệu Đông cũng lần lượt trở về, bọn họ vừa biết được kho lúa bị đốt, sắc mặt ai cũng u ám.

“Vân ca, thế này thì phiền phức rồi!”

La Triệu Đông lòng nóng như lửa đốt, không có quân lương, lòng quân chắc chắn sẽ loạn.

La Bồi Vân bình tĩnh như thường, nói: “Vội cái gì, nội thành có lương thực, cứ đoạt lấy là được.”

Ông ta nhìn đám người, hạ lệnh: “Thông cáo toàn thành, lúc xế trưa, tại cổng nha môn, công khai chém đầu 2 cha con Thạch Hướng Dương và Thạch Tái Hưng.”

Đinh Chí Cương lập tức đi thực hiện.

La Triệu Đông chần chừ nói: “Vân ca, làm vậy chưa chắc đã ép được đám phản tặc kia hiện thân, trông có vẻ bọn chúng không thèm đếm xỉa đến.”

La Bồi Vân chẳng hề để tâm, hờ hững nói: “Mặc kệ đám phản tặc kia có xuất hiện hay không, chúng ta phải nắm quyền chủ động lần nữa, không thể cứ để bọn chúng dắt mũi dẫn đi được nữa.”

La Triệu Đông chợt hiểu ra, cũng đúng, từ đêm qua đến bây giờ, bọn họ vẫn luôn bị đám phản tặc kia trêu đùa.

Sau khi lệnh chém giết lan khắp huyện thành!

Đúng như dự đoán, nội thành bỗng nhiên rơi vào sự im ắng quỷ dị.

Không còn sự kiện tập kích hoặc phát sinh chuyện gì khác.

Rất nhanh đã đến buổi xế trưa.

Hai cha con Thạch Hướng Dương bị áp giải đến cổng nha môn, quỳ trên mặt đất phơi nắng.

Con đường lớn bên ngoài nha môn vắng tanh như chùa bà đanh, xung quanh không một bóng người.

Không ai đến đây vây xem!

La Bồi Vân thản nhiên nói: “Thạch Hướng Dương, người còn di ngôn gì không?”

Thạch Hướng Dương ngẩng đầu, lạnh lùng liếc nhìn đám người La Bồi Vân, đột nhiên bật cười lớn.

“Đồ khốn các ngươi, không ngờ rằng mọi chuyện lại biến thành thế này!”

“La Bồi Vân, ngươi thông minh một đời nhưng không ngờ đến con của ngươi sẽ chết tức tưởi như thế chứ gì.”

“Đúng vậy, tất cả đều do ta làm!”

“Tới đi, 18 năm sau, Thạch Hướng Dương ta lại là một trang hảo hán!”

Thạch Hướng Dương hướng về phía xa xa trên đường lớn, khàn giọng hét to: “Các huynh đệ, cứ giết đi, giết 1 tên lấy lại vốn, giết 2 tên là có lời rồi, hahaha!”

Lời này vừa nói ra!

Mọi người không khỏi giật mình, kinh hãi, hoang mang.

Nói thật, trước đó Thạch Hướng Dương chứng kiến huynh đệ nghĩa quân của hắn bị tàn sát dã man nhưng không hé răng nửa lời.
Bình Luận (1)
Comment
Đại Lãn 6
Đại Lãn
Reader
3 Tháng Trước
Ai có thể giải thích cho t ngoan nhân là cái chi ko?
Trả lời
| 0