Chương 306: Lật thuyền
Chương 306: Lật thuyền
Khi gặp tình cảnh này, mọi người đều thầm nhủ, nghi ngờ có phải đã trách oan Thạch Hướng Dương hay không?
Mọi chuyện có thể do một thế lực khác gây ra, từ đầu tới cuối đều không liên quan đến Thạch Hướng Dương.
Thạch Hướng Dương bị oan uổng!
Dù gì hắn và con trai hắn đều bị cầm tù.
Hắn có điên loạn đi nữa thì cũng không đến nỗi làm ra chuyện chắc chắn sẽ hại chết bản thân và con trai hắn chứ!
Đúng là không thể ngờ…
“Đúng là Thạch Hướng Dương giở trò quỷ!”
“Tại sao vậy, hắn đã đầu hàng rồi?!”
“Hắn đã chắp tay dâng huyện thành cho chúng ta rồi, sao còn chống cự?”
Ta không hiểu nổi, tại sao hắn không dứt khoát liều chết thủ thành và chiến đấu với chúng ta đến cùng?”
Đám người nhìn nhau, hoang mang không hiểu.
La Bồi Vân chậm rãi bước đến trước mặt Thạch Hướng Dương, khuôn mặt bình tĩnh cuối cùng cũng thể hiện sự tức giận đến tận cùng, gằn từng chữ: “Đúng là ngươi.”
Thạch Hướng Dương cười lạnh nói: “Dù ngươi đã sớm đoán được là ta nhưng thật đáng tiếc, ngươi tỉnh ngộ quá muộn rồi.”
La Bồi Vân điềm nhiên nói: “Một đám chuột nhắt cứ lẩn trốn thì có thể làm nên trò trống gì?”
Thạch Hướng Dương bật cười: “Luận về sức chiến đấu thì các ngươi có ưu thế áp đảo.
Phía bọn ta chỉ có 2 người là Ngũ Cầm cảnh, vốn không có khả năng thủ được tòa huyện thành này.
Cho dù bọn ta liều chết chống cự thì kết quả cũng chỉ là gặp cảnh bị tiêu diệt và thảm sát, bọn ta không thể đạt được chút kết quả nào cả.
Ai cũng nói rằng La Bồi Vân ngươi gian xảo như cáo, nói thật, chỉ 1 mình La Bồi Vân ngươi đã khiến bọn ta cảm thấy rất áp lực chứ đừng nói đến các ngươi còn có đám cường thủ La Triệu Đông.
Nhưng ta tự lấy thân mình làm mồi dụ làm cho các ngươi tê liệt, hiện tại bọn ta chẳng những giết được huyết mạch La gia mà còn thiêu hủy luôn kho lúa của các ngươi.
Hahaha, có thể lấy được kết quả trọng đại như thế từ trên tay La Bồi Vân ngươi, thật đúng là kỳ tích!”
La Bồi Vân nổi gân xanh, lạnh giọng nói: “Cho nên, rốt cuộc là ai đã giết con trai của ta?”
Thạch Hướng Dương lạnh lùng chế giễu: “Người giết con trai ngươi xa tận chân trời.”
La Bồi Vân nhếch khóe miệng, lộ ra 1 nụ cười dữ tợn và lạnh lùng.
“Được, được lắm, bây giờ ta lại muốn xem thử, rốt cuộc ý chí của ngươi sắt đá hay là đồng bọn của ngươi máu lạnh vô tình hơn.
Ông ta vỗ tay.
Bốp!
Lập tức, có hai đại hán vạm vỡ nhanh chóng chạy đến, kéo Thạch Tái Hưng lên cột vào một cây giá gỗ.
Cùng lúc đó, 1 nam nhân còng lưng mang theo chiếc rương gỗ đi tới.
Người trung niên này có dung mạo vô cùng xấu xí, tuổi tác khoảng ngoài 50 tuổi, chòm râu hơi hoa râm, cả người nồng nặc mùi rượu.
La Bồi Vân nhàn nhạt giới thiệu: “Vị này là Tôn Cửu Đức, người trong giang hồ xưng tụng là ‘ba ngàn đao’, am hiểu về cực hình lăng trì.”
Nghe đến đây, yết hầu Thạch Hướng Dương không khỏi run rẩy, nhìn sang con trai Thạch Tái Hưng, gấp gáp nói: “Đồ cẩu quan, có gì thì xông vào ta này, đừng trút giận lên con trai ta!”
La Bồi Vân ngoảnh mặt làm ngơ, ánh mắt thâm trầm nhìn về phía đường lớn xa xa.
Tôn Cửu Đức mở cái rương của hắn ra, bên trong chứa nhiều loại lưỡi đao.
Hắn lấy ra 1 thanh tiểu đao rồi mài lên đai mài đao 2 lần, tiếp đó cắt quần áo Thạch Tái Hưng, lột sạch sẽ.
Sau đó, Tôn Cửu Đức đổi sang 1 thanh tiểu đao có lưỡi mỏng như cánh ve, bắt đầu từ chân trái vát một nhát.
“Á~”
Thạch Tái Hưng nhịn không được kêu lên thảm thiết.
Một miếng thịt mỏng đầy máu me, lượn lờ rơi trên mặt đất.
Tôn Cửu Đức giơ tay hạ đao xuống, vát tiếp một miếng thịt mỏng nữa.
Không bao lâu sau, toàn bộ chân trái của Thạch Tái Hưng chỉ còn lại khung xương, da thịt đều bị cắt sạch.
Con phố dài vô cùng yên tĩnh, chỉ có tiếng kêu thảm thiết liên tục quanh quẩn.
Thạch Tái Hưng đau đớn ngất đi lần, mỗi lần hắn vừa ngất đi, lập tức bị tạt 1 chậu nước lạnh lên mặt làm cho tỉnh lại.
Thạch Hướng Dương quay đầu sang chỗ khác, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt.
“Cha, con không sao, con chịu được!”
Thạch Tái Hưng cắn răng, thở hổn hển.
Thạch Hướng Dương khóc và nói: “Tái Hưng, cha có lỗi với con.”
Thạch Tái Hưng quật cường nói: “Cha, người có nhớ đã từng dạy hài nhi rằng con người rồi sẽ chết đi, đại trượng phu nếu chết vì chúng sinh thì chết cũng không hối tiếc!”
Thạch Hướng Dương khóc ròng, nói: “Tốt lắm, cha có được nhi tử thẳng thắn cương nghị như con thì không còn cầu mong gì nữa!”
Hắn quay đầu, lạnh lùng nhìn đám người La Bồi Vân, trầm giọng: “Các ngươi có biết bọn ta làm thế nào để công đánh huyện thành không? Không phải bọn ta lợi hại nhiều như thế nào mà là bọn ta phát động 4-5 vạn dân chúng xâm nhập vào nội thành như trận hồng thủy, phá hủy mọi thứ ven đường.
Nhưng sau khi công phá huyện thành, dân chúng cướp được nhà cửa, tiền bạc và lương thực thì bọn họ không nguyện ý tiếp tục nổi loạn cùng bọn ta nữa, bọn họ chỉ muốn sống sót thôi.”
Nói đến đây, ánh mắt Thạch Hướng Dương phát ra tia sáng mãnh liệt và điên cuồng.