Chương 307: Lật thuyền (2)
Chương 307: Lật thuyền (2)
“Cảm ơn sự bạo hành của các ngươi vào đêm qua, các ngươi cướp bóc khắp nơi, sát hại dân chúng khiến cho bọn họ 1 lần nữa không còn gì cả, đồng thời nhìn không thấy hy vọng sống sót.”
Thạch Hướng Dương quay đầu về phía phố dài xa xa, khàn giọng hét lớn; “Các hương thân, cửa thành đã đóng chặt, nếu các ngươi không phản kháng thì chỉ còn 1 con đường chết! Tất cả mọi người liên hợp lại diệt môn phiệt, bình thiên hạ!”
Tiếng gào thét như làn sóng lan rộng ra.
“Muốn sống, chỉ có phản kháng!”
“Nước có thể nâng thuyền, cũng có thể lật thuyền!”
“Diệt môn phiệt, bình thiên hạ!”
Thạch Hướng Dương liên tục hô to, cổ họng sắp bị rách đến nơi.
Bỗng nhiên, trên phố dài xuất hiện một bóng người.
Đó là một người trung niên gầy yếu, sắc mặt tái nhợt, bước đi lảo đảo, chậm rãi đi tới.
Trên ngực hắn có một vết chém rất đáng sợ, vết thương khiến cả người hắn uể oải suy sụp, dường như sắp chết đi.
Bất kỳ ai cũng có thể nhìn ra, trong ánh mắt nam nhân gầy yếu tràn ngập sự phẫn nộ và nỗi hận vô biên.
Hắn vừa đi tới, trong tay cầm một con dao phay, căm hận nhìn đám người La Bồi Vân, kích động hét lớn: “Đám khốn kiếp các ngươi giết con trai ta, cưỡng hiếp rồi giết vợ ta, ta liều mạng với các ngươi!”
Hắn vừa gào thét vừa giơ con dao phay lên, xông đến.
Một Bộ Binh nhảy từ bên cạnh ra, giơ đao lên chém vào cổ nam nhân gầy yếu.
Nam nhân gầy yếu ngã gục xuống đất như diều bị đứt dây, máu tươi chảy ròng ròng.
Nam nhân gầy yếu nhanh chóng không còn động đậy, chỉ là đôi mắt vẫn mở thật to, đầu hơi ngẩng lên, trừng mắt với đám người, làm người ta phải rùng mình.
Rầm rập~
Ngay sau đó, những tiếng bước chân hỗn loạn bỗng truyền đến từ xung quanh.
Đám người La Bồi Vân ngẩng đầu nhìn quanh, thấy rất nhiều người lần lượt xuất hiện trên 4 con phố dài.
Bọn họ đều là những bạo dân đã từng tham gia vào sự kiện công thành, nam nữ già trẻ đều có, trên tay người nào người nấy cầm đủ thứ dụng cụ như cây cuốc, cái liềm, gậy gỗ, v.v, trùng trùng điệp điệp hùng hổ xông tới.
“Hahaha!”
Thạch Hướng Dương vui mừng như điên, hô to: “Những cẩu quan, chó săn các ngươi đã cảm nhận được lửa giận của bách tính chưa?”
La Bồi Vân nhìn đám dân chúng, mặt không đổi sắc, thản nhiên nói: “Chỉ vậy thôi à?”
“...”
Thạch Hướng Dương lập tức lộ vẻ cứng ngắc.
La Bồi Vân giơ tay lên, quả quyết quát: “Giết!”
Mệnh lệnh vừa hạ.
Hai ngàm Bộ Binh xếp hàng hùng dũng oai vệ, bày ra thế trận tấn công.
Cung Binh cũng nhanh chóng xếp hàng ở phía sau, giương cung chờ lệnh.
Phương Tri Hành lạnh lùng, hạ lệnh: “Bắn tên!”
Vút vút vút!
Mũi tên điên cuồng bắn ra, rào rào như mưa rơi.
Từng mũi tên rơi vào trong đám người, bên trong lập tức vang lên tiếng la hét.
“Xông lên, giết!”
“Bọn họ không chết, tức là chúng ta chết!”
Thay vì khiến đám đông sợ hãi, tiếng la hét đã khơi dậy sự phẫn nộ trong dân chúng, bọn họ điên cuồng lao về phía trước.
Rất nhanh, đôi bên đã giáp lá cà.
Bộ Binh cầm thương đâm chọt, vung đao chém giết.
Bọn họ huấn luyện nghiêm ngặt, giết người như ngóe, như là những cỗ máy giết chóc hiệu suất cao vậy.
So sánh ra, những bạo dân kia đều như gà sắp chết, trải qua sự giày vò của mùa đông giá rét, từng người trong bọn họ đều xanh xao vàng vọt, tay trói gà không chặt.
Cuộc chiến gần như nghiêng về đồ sát một bên.
La Bồi Vân lặng lẽ liếc nhìn quanh mình, cao giọng quát: “Thứ phản tặc các ngươi còn không mau ra nhận lấy cái chết? Hay là các ngươi chỉ dám trốn đằng sau dân chúng làm rùa rụt cổ?”
“Cũng được, các ngươi muốn làm rùa rụt cổ thì cứ tiếp tục làm đi, ta sẽ đồ sát toàn thành, cho đến khi tìm ra các ngươi mới thôi!”
Giọng nói tràn ngập sát ý lẫn sự tàn nhẫn và quả quyết không thể nghi ngờ.
“La Bồi Vân khinh thường dân chúng vô tội, đâu xứng anh hùng hảo hán, gia gia ngươi ở đây!”
Bỗng nhiên, một bóng đen vượt qua nóc nhà, như chim ưng bay xuống con phố dài.
Người này song quyền cùng đấm tới, quyền ra như rồng, sức mạnh kinh người, trong nháy mắt đánh bay 2 tên Bộ Binh.
Hai tên Bộ Binh bay ra ngoài, đụng phải 10 tên Bộ Binh phía sau rồi ngã rạp.
Phía trước bóng đen lập tức xuất hiện một khoảng không gian lớn.
Ngay sau đó, có 7-8 bóng người nhảy xuống từ chỗ cao, đáp ngay sau lưng bóng đen kia.
Đám người La Bồi Vân bỗng ngẩng đầu nhìn chăm chú người kia.
Giờ khắc này, con ngươi bọn họ không khỏi co rụt lại.
Bóng đen kia trông quá quen mắt, chẳng phải Thường Nghĩa Thâm kia ư?
“Thường Nghĩa Thâm?!”
“Không phải hắn đã chết rồi ư?”
“Chúng ta đều tận mắt chứng kiến hắn tự sát, chẳng lẽ còn có thể giả được?”
Đám người tỏ vẻ khó hiểu.
La Bồi Vân nheo mắt lại, bật cười nói: “Thì ra là thế, người tự sát trên thành lâu đêm qua có lẽ là thế thân của ngươi?”
Thường Nghĩa Thâm cười lạnh lùng, nói: “Người chết trước mặt các ngươi chỉ là một thế thân mà ta đã nuôi dưỡng nhiều năm, hắn cam lòng chết vì ta. Đấy chỉ là một thủ thuật nhỏ mà thôi, không ngờ nó thật sự có thể lừa được La Bồi Vân đại nhân danh tiếng lẫy lừng.”