Chương 308: Lật thuyền (3)
Chương 308: Lật thuyền (3)
La Bồi Vân hừ một tiếng, lạnh lùng nói: “Vậy thì sao, cũng không thay đổi được kết quả rằng toàn bộ các ngươi phải chết tại đây.”
Thường Nghĩa Thâm khinh thường: “Giết nhi tử của ngươi, đốt kho lương thảo, kéo hết các người ra đây, vậy là đủ rồi.”
La Bồi Vân nghe xong liền cười khẩy: “Đây là nhiệm vụ Tham Lang giao cho ngươi ư? Xem ra các ngươi đều bị Tham Lang bán đứng rồi, Tham Lang không nói rõ tình hình thực tế cho các ngươi biết à?”
Thường Nghĩa Thâm và Thạch Hướng Dương đều sững sờ.
La Bồi Vân cười nhạo, nói: “Vốn cho rằng 2 người các ngươi là anh hùng, không ngờ rằng các ngươi chỉ là anh hùng rơm, bây giờ kết cục đang chờ các ngươi chính là cái chết!”
Ông ta chạm vào thắt lưng của mình, xoát một chút và rút thanh nhuyễn kiếm dài ngoằn ra.
Xì xì xì~
Bỗng nhiên có tiếng rắn quanh quẩn bên tai bọn họ.
Thanh nhuyễn kiếm lướt qua khuôn mặt Thạch Hướng Dương.
Ngay lập tức, thanh nhuyễn kiếm chui vào trong miệng Thạch Hướng Dương rồi chui ra từ mắt trái của hắn, tiếp tục rút trở về, rồi lại chui ra từ mắt phải của hắn.
Cuối cùng, thanh nhuyễn kiếm bỗng xuyên thủng đỉnh đầu của hắn.
Thất khiếu của Thạch Hướng Dương chảy máu, đầu gục xuống, trông có vẻ không sống nổi nữa.
“Cha!”
Thạch Tín Hưng kêu lên thảm thiết, thê lương.
Ngay lập tức, nhuyễn kiếm chui vào trong miệng hắn xuyên qua yết hầu, đâm qua ống thở, xuyên xuống dạ dày và ruột của hắn, cuối cùng chui ra từ dưới đáy quần!
Toàn thân Thạch Tín Hưng co quắp, thổ huyết mà chết.
Tình cảnh này khiến đám người nhìn thấy hít một hơi lạnh, không rét mà run.
Tường Nghĩa Thâm trợn mắt như sắp nứt, đột nhiên giậm chân lao thẳng đến.
Lư An Phủ thấy vậy, phóng người tới.
“Phụ thân, con đi hỗ trợ!”
Thấy vậy, La Vân Cẩm không khỏi ngo ngoe muốn động đậy.
La Triệu Đông gật đầu nói: “Ừm, cẩn thận ‘Du long quyền’ của hắn.”
La Vân Cẩm khinh thường nói: “Chẳng qua chỉ là một môn võ công cấp thấp mà thôi, hắn có thể làm gì con được chứ?”
Nàng nhón mũi chân, vặn vẹo vòng eo, xoay tròn tại chỗ, rồi bắn ra ngoài như đạn pháo.
Lư An Phủ và Thường Nghĩa Thâm đều là hệ Ảnh Báo, La Vân Cẩm là hệ Thiên Mãng.
Dưới tình cảnh 2 đánh 1, Thường Nghĩa Thâm hít một hơi thật sâu, toàn thân căng cứng, cơ bắp trở nên rắn chắc như khối sắt.
Thực lực Nhị Cầm cảnh bỗng bạo phát.
Thấy cảnh này!
“Đúng như dự đoán, Thường Nghĩa Thâm đã cường hóa phòng ngự, kẻ sát hại Khắc Chiêu chính là hắn!”
Mắt La Triệu Đông sáng lên, mặt đầy vẻ giận dữ.
La Bồi Vân gật đầu, lạnh lùng nói: “Mối thù của nhi tử ta, ta sẽ đích thân tới báo!”
Ông ta cất bước đi ra, từng bước từng bước từng bước tiến về phía Thường Nghĩa Thâm.
Lư An Phủ và La Vân Cẩm nhìn nhau, đột nhiên rút lui và lao vào đồng bạn của Thường Nghĩa Thâm.
Thường Nghĩa Thâm quay đầu, liếc xéo La Bồi Vân, thở mạnh và nói: “Tới đây, hôm nay ta không có ý định sống sót rời đi.”
La Bồi Vân vung nhuyễn kiếm, điềm nhiên nói: “Trước khi giết ngươi, ta nói cho ngươi biết một tin tức.
Sau khi Tham Lang công hạ huyện thành Khánh Phong thì phát hiện mình đã hao binh tổn tướng, tử thương nghiêm trọng, căn bản không có khả năng chiếm cứ huyện thành lâu dài, thế là hắn bí mật rút đi toàn bộ lực lượng tinh nhuệ, rời khỏi quận Thanh Hà.”
Thường Nghĩa Thâm nghe được lời này, tim đột nhiên đập thình thịch, mặt mũi tràn đầy vẻ khó tin.
La Bồi Vân bật cười, nói: “Tại sao Tham Lang lại bảo ngươi ở đây cầm chân bọn ta? Chẳng phải vì hắn có kế hoạch vĩ đại nào cả, hắn chỉ đơn giản là vứt bỏ các ngươi, để các ngươi trở thành vật hi sinh yểm hộ cho lực lượng tinh nhuệ mà thôi.”
Thường Nghĩa Thâm chấn động, thân thể bất giác run rẩy.
Một lúc lâu sau, hắn lộ ra nụ cười thảm, nói: “Thế thì sao? Ta đã sớm không để ý đến sống chết của bản thân, ta cam tâm tình nguyện chết vì Tham Lang!”
La Bồi Vân cười lớn, nói: “Các ngươi gặp ai cũng đều nói triều đình vô đạo, môn phiệt vô tình, vậy bản thân các ngươi thì sao?”
Thường Nghĩa Thâm không phản bác được, gào thét rồi nhào về phía La Bồi Vân.
Cảm xúc của hắn lúc này đã hơi mất khống chế, xuất chiêu cũng rất hấp tấp.
La Bồi Vân chẳng thèm ngó tới, thanh nhuyễn kiếm cuộn thành hình xoắn ốc, bỗng nhiên bắn về phía trước.
Phập!
Nhuyễn kiếm đột nhiên thẳng băng, đâm vào ngực Thường Nghĩa Thâm, xuyên qua lưng hắn.
“Đây…”
Thường Nghĩa Thâm cúi đầu nhìn bên trái tim, vẻ mặt hiện rõ nét không thể tưởng tượng nổi.
La Bồi Vân lại có thể dùng 1 chiêu để lấy mạng hắn!
Đều là Nhị Cầm cảnh, tại sao thực lực lại chênh lệch lớn như vậy?
La Bồi Vân thu nhuyễn kiếm, hờ hững nhìn Thường Nghĩa Thâm, lạnh lùng nói: “Khắc Chiêu con ta thế mà lại chết trong tay loại phế vật như ngươi, đúng là quá nhục nhã.”
Thường Nghĩa Thâm nghe vậy, ngã trên mặt đất, trên mặt nở nụ cười kỳ lạ.
“Con ngươi không phải chết trong tay ta…”
Nói xong câu đấy, Thường Nghĩa Thâm nhắm mắt chết đi.
La Bồi Vân nhướng mày, sắc mặt nhất thời thay đổi.
…