Chương 309: Lên chức
Chương 309: Lên chức
Cùng với Thường Nghĩa Thâm bị giết!
Đồng bọn của hắn càng thêm không chịu nổi một kích, bị đám người Lư An Phủ, La Vân Cẩm nhanh chóng xử lý hết.
Phương Tri Hành cũng tham gia, cậu đứng ở xa xa, dùng kỹ thuật bắn tên tinh chuẩn, thoải mái bắn chết hai người trong đó.
Nhưng giết chóc không dừng lại ở đây.
Bạo dân trong thành quá nhiều, cỡ mấy vạn người!
Nói thật, đó là ba vạn con heo, cũng phải giết một khoảng thời gian rất dài.
Một đám Bộ Binh giết đến nhũn tay, giết đến tê liệt, giết đến kiệt sức.
Cũng may!
Trước sự giết chóc máu lạnh, sau khi các bạo dân mất đi người tâm phúc, dần dần suy sụp, bỏ chạy tán loạn.
Cuối cùng mọi người có thể thở dốc.
Phương Tri Hành ngồi trên bậc thang, ánh mắt trống rỗng nhìn xa xa.
Tế Cẩu ngồi xổm bên cạnh cậu, nhìn thi thể nằm la liệt khắp nơi trên con phố dài, máu chảy thành sông.
Một người một chó tâm trạng phức tạp khó hiểu.
Sau một lúc lâu, Tế Cẩu mở miệng nói: “Vừa rồi tao nghe lén được trước khi Thường Nghĩa Thâm chết nói cho La Bồi Vân biết, nói La Khắc Chiêu không phải bị hắn giết.”
Khóe mắt Phương Tri Hành hơi co giật, nắm chặt nắm tay, nhưng bất chợt, vẻ mặt của cậu nhanh chóng khôi phục như ban đầu.
Tế Cẩu chần chờ nói: “La Bồi Vân không phải đồ ngu, mày nói xem có khi nào lão nghi ngờ đến...”
Phương Tri Hành đáp: “Hoảng cái gì, tuy La Bồi Vân cực kỳ thông minh, nhưng lão vẫn không thông minh đến mức có thể biết rõ ràng tất cả chân tướng.
Mà cho dù Thường Nghĩa Thâm nói thật hay giả, hiện tại có lẽ La Bồi Vân cũng không có cách nào hoàn toàn xác định.”
Tế Cẩu nghĩ lại thì thấy cũng đúng, thở dài: “Haiz, tao kêu mày nhịn một chút rồi, mày vẫn không nhịn nổi.”
Phương Tri Hành hừ lạnh nói: “Lúc cho nhiều mặt mũi, heo cũng cảm thấy bản thân là sư tử. Tao đã cho La Khắc Chiêu quá nhiều mặt mũi, nhưng thằng ngu đó lại muốn chết, vậy đừng trách tao.”
Tế Cẩu cười khổ nói: “Người ta là đệ tử môn phiệt, trong lòng gã xem thường mày, đây là khinh bỉ đến từ người thượng đẳng, giai cấp chênh lệch bày ra ở đó, mày chỉ có thể chịu đựng, một khi phản kháng, hậu quả khó liệu.”
Phương Tri Hành không cho là đúng, nghiêm túc nói: “Cho tới bây giờ tao không phải là người tuân thủ quy củ. Người tạo ra quy củ, thường thường là người không tuân thủ quy củ nhất. Nói đến cùng, quy củ chẳng qua là xích chân của kẻ yếu, công cụ của cường giả thôi.”
Tế Cẩu không còn gì để nói.
Nó cực kỳ rõ ràng cá tính của Phương Tri Hành.
Từ lúc La Khắc Chiêu bắt đầu nhằm vào cậu ta, có lẽ cậu ta đang tính toán làm sao xử lý tên đó.
Trước đó thằng nhãi này ở huyện thành Khánh Lâm, ở trên địa bàn của người ta, mãi không có cơ hội tốt để ra tay, đành nhẫn nhịn.
Thẳng đến tối hôm qua, cơ hội đột nhiên xuất hiện!
Tế Cẩu chính mắt nhìn thấy, cái gì gọi là không thể nhịn thì không cần nhịn nữa!
Tế Cẩu không khỏi thở dài: “Tuy nói như thế, nhưng một khi việc này bại lộ, mày không đơn giản là đắc tội La Bồi Vân, mày có thể sẽ gặp phải sự đuổi giết của La gia môn phiệt.”
Phương Tri Hành không gấp gáp không lo lắng, đáp: “Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, mày và tao sinh ra trong loạn thế, vốn giống như đi trên miếng băng mỏng.
Mày xem La Bồi Vân đi, người này máu lạnh độc ác, nếu như có một ngày lão ra lệnh cho tao đi chết, vậy mặc kệ tao có giết La Khắc Chiêu không, tao đều sẽ cắt đứt với lão, tiện đà trở thành kẻ địch của La thị, không phải à?”
Tế Cẩu nhất thời im lặng, gật đầu nói: “Hiểu rồi, quan hệ giữa mày và La Bồi Vân, quyền chủ động chưa bao giờ ở trong tay của mày.”
Trong lúc trao đổi tâm thần, Đinh Chí Cương và Lữ Bội Bội cùng nhau đi tới, một trái một phải, đặt mông ngồi xuống bên cạnh Phương Tri Hành.
“Lão đệ, vừa rồi ta đã hỏi đại nhân.”
Đinh Chí Cương chà xát vết máu trên tay: “Đại nhân nói, chúng ta cướp sạch trong thành ba ngày, thu thập lương thảo, đồng thời giết nhiều bạo dân nhất có thể.”
Phương Tri Hành gật đầu, thở dài: “Phải làm như vậy, kho lúa bị đốt, bữa cơm sau của chúng ta còn chưa được giải quyết đâu.”
“Chứ gì nữa!”
Đinh Chí Cương buông tay, mắng: “Bọn Thạch Hướng Dương và Thường Nghĩa Thâm má nó có bệnh, bản thân tìm đường chết cũng thôi đi, còn hại nhiều người như vậy.”
Lữ Bội Bội chỉ vào thi thể đầy đường cái, quát lớn nói: “Nếu ngay từ đầu Thạch Hướng Dương thật sự đầu hàng, trận thảm kịch này căn bản sẽ không xảy ra.”
Phương Tri Hành ngẩng đầu, nhìn mặt trời lặn, ánh chiều tà chiếu lên đường cái, máu tươi trên mặt đất giống như bốc cháy, ánh ngược vào trong mắt của mỗi người.
...
Ba ngày nhoáng cái đã trôi qua!
La Bồi Vân và La Triệu Đông đều dẫn theo hai nhánh quân đội rời khỏi huyện thành Khánh Quang, trở về nhà.
Huyện thành Khánh Quang lúc này trở nên rắc rối.
“Ngôi thành này đã bị hủy...”
Phương Tri Hành than khẽ.
Tế Cẩu thầm đồng ý, trả lời: “Đúng đó, trải qua hai lần rung chuyển, nhiều lần cướp sạch, thành phố phồn hoa hơn nữa cũng không chịu nổi sự giày xéo thế này.”