Chương 350: Tổng binh (2)
Chương 350: Tổng binh (2)
La Bồi Vân tán đồng: “Có người cho gã 1 túi thịt yêu ma rồi bồi thêm vài câu châm ngòi ly gián nữa, gã lập tức bị lừa.”
La Khắc Kỷ gật đầu nói: “Đúng vậy, nếu như đêm nay con không tới Hàm Hương lâu thì người xuất hiện trong phòng riêng đấy có lẽ là Phương Tri Hành.
La Bồi Vân lập tức hiểu ra, nhướng mày, hơi nheo mắt và nói: “Phải chăng đây là màn biểu diễn do phản tặc làm ra? Phương Tri Hành vẫn luôn là mục tiêu ám sát quan trọng của phản tặc.”
“Không giống lắm.”
La Khắc Kỷ trầm ngâm nói: “Phản tặc có 1 điểm rất đáng yêu, bọn họ sẽ không tùy tiện giết hại bách tính, loại chuyện biến người thành yêu ma thế này không giống thủ đoạn của bọn họ chút nào.”
Hắn cẩn thận phân tích: “Người làm chuyện này chẳng những có thể nắm giữ hành tung của Phương Tri Hành bất cứ lúc nào mà còn biết chuyện giữa Giang Hàn Lâm và Tố Nương.
Mặt khác, bí ẩn về việc người ăn thịt yêu ma sẽ biến thành yêu ma cũng không phải người bình thường nào cũng biết đến.”
La Bồi Vân thay đổi sắc mặt: “Ý của con là kẻ đứng sau màn này là người mình!”
La Khắc Kỷ hỏi: “Nếu hôm nay Phương Tri hành bị hại chết thì ai là người được lợi nhiều nhất?”
La Bồi Vân không khỏi giật mình, 2 tay chắp sau lưng, nét mặt thay đổi liên tục.
“Hừm, về trước đã.”
Một lúc lâu sau, ngoại trừ Lư An Phủ ở lại dọn dẹp bãi chiến trường, những người còn lại lần lượt trở về nha huyện.
La Bồi Vân đi tới một căn phòng.
Trong phòng, Ôn Dục Văn, Ôn Ngọc Lâm và một đại phu đang luống cuống tay chân cứu chữa cho Ôn Ngọc Đông.
“Tình hình thế nào rồi?” La Bồi Vân hỏi.
Ôn Ngọc Lâm lo lắng trả lời: “Đệ đệ bị yêu ma đập trúng ngực, xương sườn gãy, sau đó lại bị tòa nhà đổ sụp vùi lấp, thương thế càng nặng thêm, tình hình không được tốt lắm.”
La Bồi Vân suy nghĩ một chút, nghiêm mặt nói: “Toàn lực cứu chữa.”
Ông ta quay người ra khỏi phòng.
Ôn Dục Văn đi theo, đột ngột chạy tới trước mặt La Bồi Vân rồi quỳ xuống.
“Lão gia, Ngọc Đông con ta…”
Đầu Ôn Dục Văn toát mồ hôi lạnh, vừa muốn nói gì lại bị La Bồi Vân đưa tay cắt ngang.
“Chuyện này đừng nhắc lại nữa, chờ thương thế của hắn được chữa khỏi thì lập tức đưa hắn về Hắc Hổ môn làm việc đi.” La Bồi Vân thở dài.
“Tạ ơn đại nhân khoan dung độ lượng.” Ôn Dục Văn nơm nớp lo sợ, dập đầu 3 cái.
La Bồi Vân quay người đi về phía thư phòng.
Phương Tri Hành đã đứng chờ trước cửa.
“Vào rồi ngồi xuống trò chuyện.” La Bồi Vân bật cười.
Phương Tri Hành chắp tay nói: “Đại nhân, liên quan tới yêu ma Giang Hàn Lâm…”
“Chuyện này ta đã điều tra rõ ràng rồi.”
La Bồi Vân cắt ngang, nói thẳng: “Ngày phòng đêm phong, cướp nhà khó phòng. Người hại ngươi đã bị trừng phạt, ngươi cũng chớ truy cứu nữa.”
Phương Tri Hành sắc mặt hơi trầm mặc, nghiêm túc nói: “Ti chức tuân mệnh.”
La Bồi Vân khẽ cười nói: “Ngươi biết lần này Khắc Kỷ con ta về nhà vì chuyện gì không?”
Phương Tri Hành đáp: “Ti chức không biết, xin đại nhân chỉ rõ.”
La Bồi Vân nói rất tỉ mỉ: “Dưới trướng quận trưởng đại nhân có 3 vị tổng binh, chia nhau quản lý tam đại binh chủng của triều đình, lần lượt là Cự Binh, Kỵ Lang và Thủy Sư! Đứa con Khắc Kỷ của ta sắp thăng thành tổng binh Thủy Sư quận Thanh Hà.”
Phương Tri Hành bày ra biểu cảm kinh ngạc, vội nói: “Ti chức chúc mừng đại nhân, chúc mừng đại công tử.”
La Bồi Vân gật đầu, mặt mày rạng rỡ, tươi cười nói: “Lần này Khắc Kỷ con ta trở về vì muốn chiêu mộ một tâm phúc đi cùng, sau này nó ở địa vị cao nên cần phải có một người có thể tin tưởng tuyệt đối ở bên cạnh.”
Phương Tri Hành chợt nghĩ đến gì đó.
La Bồi Vân cười nói: “Ngươi trở về chuẩn bị đi, 3 ngày sau, ngươi theo Khắc Kỷ cùng lên đường.”
Phương Tri Hành hít thật sâu, một lúc sau mới trịnh trọng hành lễ: “Đại nhân hậu ái, suốt đời ti chức khó quên.”
La Bồi Vân bật cười nói: “Cố gắng làm thật tốt, tiền đồ của ngươi sẽ ngày càng rộng mở.”
Phương Tri Hành quay người rời đi, trở về gian phòng ở biệt viện.
Tế Cẩu lon ton chạy tới, truyền âm: “Nói thế nào rồi, La Khắc Kỷ có làm gì mày không?”
Phương Tri Hành cười nói: “Mắc công sợ bóng sợ gió một trận, nhân họa đắc phúc.”
Sau khi Tế Cẩu nghe Phương Tri Hành kể lại mọi chuyện liền ngây ra rồi tặc lưỡi nói: “Nói vậy là mày sắp đi theo La Khắc Kỷ vào Thủy Sư quận Thanh Hà, trở thành cánh tay phải đắc lực của 1 vị tổng binh?”
Phương Tri Hành cười nói: “Ừm, chúng ta sắp đi quận thành.”
Tế Cẩu tấm tắc lấy làm lạ, không ngờ sự việc lại chuyển biến nhanh như vậy.
“Haizz, Phương Tri Hành à, thằng khốn như mày mà vận may cũng tốt quá mức, thời tới cản không kịp là đây chứ đâu.” Tế Cẩu thầm nghĩ.
Nhoáng cái đã là 3 ngày sau!
Sáng sớm.
Mặt trời ló dạng từ đằng đông, ánh bình minh rạng rỡ.
“Phụ thân, mẫu thân, hài nhi đi đây, 2 người nhớ giữ sức khỏe.”
La Khắc Kỷ quỳ xuống dập đầu.
La Bồi Vân cười nói: “Đi đường bảo trọng, nhớ thường xuyên viết thư gửi về nhà.”
Đại phu nhân lặng lẽ lau nước mắt, lưu luyến không nỡ.