Chương 351: Tổng binh (3)
Chương 351: Tổng binh (3)
La Khắc Kỷ quay người leo lên 1 cỗ xe ngựa lộng lẫy.
“Giá~”
Xe ngựa chậm rãi rời đi, càng chạy càng nhanh.
Phía sau xe có 10 người đi theo.
Ngoại trừ Phương Tri Hành, 9 người kia đều là những thanh niên tuấn kiệt do La Bồi Vân lựa chọn kỹ lưỡng.
Chín người này trông rất lạ mặt, Phương Tri Hành chưa hề gặp qua bọn họ.
Hơn nữa, bọn họ nhìn không chớp mắt, mặt không biểu cảm, nhất cử nhất động giống như quân nhân có tính kỷ luật rất cao.
Một đoàn người đi trên đường không hề nói chuyện phiếm, không cười đùa tí tửng, luôn luôn duy trì sự cảnh giác cao độ.
“Nhìn xem, những người này chắc hẳn là tử sĩ do La Bồi Vân âm thầm bồi dưỡng.”
Tế Cẩu nhìn mặt nói chuyện, suy đoán: “Dám cá La Khắc Kỷ chỉ cần hạ lệnh, dù là bảo bọn họ đi chết thì có lẽ bọn họ cũng làm theo mà không hề cau mày lấy một cái quá.”
Phương Tri Hành rất tán đồng, ngẩng đầu nhìn đằng trước xe ngựa, phu xe vẫn là Ôn Ngọc Lâm.
Cậu suy nghĩ rồi nói: “Thực lực của 9 người này có lẽ không bằng tao, Ôn Ngọc Lâm cũng vậy, chỉ cần tao lấy được sự tín nhiệm của La Khắc Kỷ, lúc đó tao sẽ là nhân vật có thực quyền nhất dưới trưởng của tổng binh Thủy Sư.”
Tế Cẩu mỉm cười, nói: “Vậy thì tốt quá, sau này mày sẽ lên như diều gặp gió, tiền tài, quyền lực, tài nguyên tu hành, v.v, cuồn cuộn mà đến. Còn nữa, vấn đề thiếu công pháp của mày chẳng phải sẽ được giải quyết dễ dàng hơn ư?”
Phương Tri Hành suy nghĩ một chút, đáp lại: “Đi bước nào hay bước đó, La Khắc Kỷ cũng không phải kẻ dễ lừa.”
Đoàn người nhanh chóng ra khỏi thành, đi dọc theo quan đạo một đoạn.
Phía trước bỗng truyền đến tiếng nước chảy ào ào.
Phương Tri hành ngẩng đầu nhìn thì phát hiện bọn họ đã đi tới một bến đò.
Một chiếc thuyền chiến nhỏ dừng sát bên bến đò.
Nói là thuyền chiến nhỏ nhưng kỳ thật nó không nhỏ chút nào, chiều dài của nó phải đến hơn 20 mét.
Nhưng chiếc thuyền chiến này chỉ có 1 tầng, so với những chiến thuyền 2-3 tầng, thậm chí 4-5 tầng thì nó là loại nhỏ nhất.
La Khắc Kỷ dẫn theo đám Phương Tri Hành nhanh chóng bước lên thuyền chiến, hạ lệnh: “Xuất phát.”
Thuyền chiến nhanh chóng rời bến đò, xuôi thẳng về phía nam.
La Khắc Kỷ bước vào phòng chỉ huy ngồi xuống, nhìn đám Phương Tri Hành, mỉm cười nói:
“Trước khi chính thức nhậm chức, ta có 2 việc phải làm, hơn nữa nhất định phải làm tốt 2 việc này thì ta mới có thể thăng lên làm tổng binh mà không cấp phải tranh cãi.”
Đám Phương Tri Hành chăm chú lắng nghe.
“Việc thứ nhất, dưới sông Thanh Thủy có một con thủy quái đang ẩn núp chuyên phá hoại thuyền bè tới lui, gây hại cho toàn bộ thủy vực, bắt buộc phải diệt trừ.”
Phương Tri Hành không khỏi cau mày.
Cậu đã từng tận mắt thấy qua con thủy quái này.
Vấn đề là, đã lâu rồi cậu không nghe nói đến tin tức thủy quái tấn công thuyền nữa.
Cũng may, trong đó có một thanh niên hoài nghi, mở miệng hỏi thăm: “Bẩm đại công tử, theo thuộc hạ được biết con thủy quái kia đã sớm mai danh ẩn tích, làm sao chúng ta tìm được nó trong các đường sông chằng chịt này?”
La Khắc Kỷ trả lời; ‘Con thủy quái kia không phải mai danh ẩn tích mà là đang ngủ đông, qua mùa đông giá rét này nó sẽ ngoi lên để kiếm ăn.”
Ôn Ngọc Lâm bổ sung: “Hơn 10 ngày trước có người ở sông Thanh Thủy nhìn thấy con thủy quái kia tấn công một chiếc thuyền có mái che và ăn thịt 1 ngư dân.”
Mọi người tức thì hiểu ra.
La Khắc Kỷ tiếp tục nói: “Việc thứ 2, Tào bang nội loạn đã lâu mà mãi vẫn chưa ổn định lại, quận trưởng đại nhân quyết định tiến hành can thiệp để ta chọn một bang chủ Tào bang mới. Sau khi chúng ta săn giết thủy quái xong thì sẽ đi thẳng đến Tào bang.”
Đám Phương Tri Hành lập tức sáng tỏ, đồng thanh đáp: “Ti chức tuân mệnh.”
Chớp mắt đã 5 ngày trôi qua.
Thuyền chiến cỡ nhỏ tiến vào sông Thanh Thủy rộng lớn, cưỡi gió vượt sóng trên mặt sông cuồn cuộn.
Sóng vỗ vào mạn thuyền~
Một con chim bồ câu đưa tin bay tới, đáp lên mạn thuyền.
Ôn Ngọc Lâm bắt lấy bồ câu đưa tin, lấy một cuộn giấy từ trên đùi nó xuống và mở ra xem.
Tiếp đó, gã chạy đến bên cạnh La Khắc Kỷ, bẩm báo: “Đại công tử, thủy quái đã xuất hiện ngay tại hạ du, cách chúng ta không đến trăm dặm, gần đây nhất nó đã tấn công một chiếc thuyền buôn vận chuyển muối.”
La Khắc Kỷ mừng rỡ, phân phó: “Chúng ta nhanh tới đó, sớm giải quyết con nghiệt súc này.”
Vừa hạ lệnh, thuyền chiến lập tức tăng tốc độ.
Hôm nay thuận gió, tốc độ gió cũng rất lớn, khoảng chừng chưa tới 2 tiếng, thuyền chiến đã tới chỗ hạ du trăm dặm.
Nhìn từ xa, mặt sông thoáng đãng, không có lấy một con thuyền nào đang đi lại.
Trên mặt sông có rất nhiều mảnh thuyền vỡ trôi nổi, từng tấm ván gỗ vương vãi theo dòng nước chảy.
La Khắc Kỷ đứng trên cao nhìn ra xa, trầm ngâm nói: “Trên mặt sông không có thi thể, chắc con súc sinh kia rất đói nên đã ăn hết người trên thuyền rồi.”
Hắn quay sang dặn dò Ôn Ngọc Lâm: “Đi, dẫn dụ nó tới đây.”