Max Cấp Ngoan Nhân (Dịch)

Chương 368 - Chương 368: Trai Chủ

Chương 368: Trai chủ Chương 368: Trai chủ

Quả nhiên!

Buổi chiều, một con bồ câu đưa thư bay tới trước cửa sổ thư phòng, dừng trên bệ cửa kêu gù gù.

Ánh mắt Phương Tri Hành chợt lóe, đi qua vươn tay bắt lấy bồ câu đưa thư.

Mà bồ câu đưa thư cực kỳ thuận theo, đối mặt với một người xa lạ lại không có bất kỳ kháng cự nào.

Phương Tri Hành gỡ cuộn giấy trên chân của bồ câu xuống, mở ra.

Mấy hàng chữ nhỏ xinh đẹp ánh vào mi mắt.

“Ngày 13 sau giờ ngọ ba khắc, dốc lục trúc 20 dặm thành đông, có một chiếc xe ngựa treo cờ chữ ‘Điền’ chạy qua, thiêu hủy hàng hóa trên xe ngựa, giữ người sống.”

Phương Tri Hành nhướng mày, “ngày 13” là hai ngày sau.

Cậu hơi trầm ngâm sau đó gọi Hồng Diệp đến.

Phương Tri Hành giao cuộn giấy cho cô xem, dò hỏi: “Đại công tử xử lý chuyện kiểu này như thế nào?”

Hồng Diệp cực kỳ điềm tĩnh, sau khi nghiêm túc đọc nội dung trên cuộn giấy, sắc mặt hiện lên một nụ cười ngọt ngào, chậm rãi nói: “Trai chủ, ngài có thể xem yêu cầu trên cuộn giấy là nhiệm vụ phải hoàn thành, nếu không hoàn thành được hơn phân nửa ngài sẽ gặp phải trừng phạt cực kỳ nghiêm khắc.”

Phương Tri Hành hơi im lặng rồi hỏi: “Nếu ta hoàn thành, có thể lấy được chỗ tốt gì không?”

Hồng Diệp liền nói: “Về mặt thù lao thì chắc đã bàn xong lâu rồi. Sau khi xong chuyện, sẽ có người đưa đến.

Thật ra đây không phải vấn đề mà ngài cần lo lắng, ngài chỉ phụ trách làm sao mới có thể hoàn thành nhiệm vụ.”

Ánh mắt Phương Tri Hành lóe lên, trầm ngâm nói: “Nói cách khác, ta cũng không cần biết mệnh lệnh này do ai hạ, hàng hóa trên xe ngựa là gì và tại sao phải hủy hàng hóa, đúng không?”

Hồng Diệp hơi cúi đầu, cười nói: “Ngài biết càng ít ngược lại càng tốt.”

Phương Tri Hành hiểu được.

Cậu chỉ là một vòng trong kế hoạch khổng lồ mà thôi.

Nói trắng ra chính là một quân cờ! Cấp bậc quá thấp, thấp đến kẻ khác giận sôi. Thậm chí ngay cả “người cầm cờ” là ai cũng không biết.

“Bị người ta xem như quân cờ cũng thôi đi, không ngờ ta trở thành quân cờ của ai cũng hoàn toàn không biết gì cả.”

Khóe miệng Phương Tri Hành cong lên, xem ra nếu muốn làm tốt chức trai chủ này, đầu tiên phải bóp chết lòng hiếu kỳ tràn đầy của bản thân.

“Hahaha, Phương Tri Hành, chắc mày khó chịu lắm ha!”

Tế Cẩu nằm ngửa trên ghế bên cạnh, biểu cảm trên mặt chó cực kỳ đê tiện, trêu tức nói: “Loại người thích khống chế hết mọi thứ như mày đột nhiên bị người ta biến thành máy móc không chút cảm tình, người khác đưa ra chỉ lệnh, mày phải máy móc đi hoàn thành nhiệm vụ, không hỏi tiền căn hậu quả khiến mày cực kỳ khó chịu ha!”

Phương Tri Hành hừ lạnh nói: “Chuyện do người làm, trên đời này không có cửa sổ nào không bị chọc thủng, sớm muộn tao sẽ điều tra rõ mọi chuyện.”

Cậu liếc Hồng Diệp, trầm ngâm nói: “Hồng Diệp chắc là tai mắt của đại công tử, cô ta ở đây giám sát nhất cử nhất động của tao, bắt cô ta trước rồi nói sau.”

Tế Cẩu nhất thời giật mình, phấn chấn nói: “Làm sao bắt cô ta? Muốn kêu cô ta phản bội đại công tử chỉ sợ còn khó hơn lên trời.”

Phương Tri Hành chế giễu nói: “Trên đời không có việc gì khó chỉ sợ gặp tiểu nhân, xem tao làm sao ngủ với cô ta.”

Thời gian trôi nhanh như bay, nhoáng cái đã tới chạng vạng.

Phương Tri Hành ăn xong cơm tối, cậu nhìn sắc trời bên ngoài rồi dặn dò: “Hồng Diệp, thay ta trải giường chiếu, ta phải nghỉ ngơi sớm một chút.”

Thân thể mềm mại của Hồng Diệp run lên, dường như đã dự đoán được chuyện sắp xảy ra, hai má nổi lên một tia đỏ bừng, nhẹ giọng đáp: “Vâng.”

Cô xoay người đi lên lầu hai.

Tế Cẩu thấy thế, tặc lưỡi nói: “Không phải chứ, má nó mày trực tiếp quá vậy, đây là cưỡng hiếp đấy!”

Nó khó dằn nổi chia sẻ kinh nghiệm: “Muốn hoàn toàn chinh phục một nữ nhân, đầu tiên phải chinh phục trái tim của cô ấy, chứ không phải chinh phục thân thể của cô ấy.”

Nó vừa quay đầu lại phát hiện Phương Tri Hành chẳng thèm quan tâm, xoay người đi thẳng lên lầu.

“Súc sinh!”

Tế Cẩu nhe răng trợn mắt, vội vàng đi theo sau.

Một cái đế giày lao đến rồi nhanh chóng phóng to trong tầm mắt nó.

“Đệt!”

Tế Cẩu thấy hoa cả mắt, thân thể bay ngược ra ngoài ngã trên cầu thang, nảy lên rồi lại lăn thẳng xuống, rầm rầm rung động.

“Ai ya, thằng khốn nạn Phương Tri Hành này...” Tế Cẩu nhanh chóng đứng lên, miệng chửi xối xả.

Nhưng mà tốt xấu gì nó cũng là dị thú, da dày thịt béo nên thật ra không bị tổn thương gì.

Tế Cẩu kiên trì, chó không dừng bước trèo lên lầu.

“Cởi quần áo...”

Tế Cẩu đột nhiên vểnh tai lên, nghe thấy trong phòng ngủ truyền đến giọng điệu ra lệnh của Phương Tri Hành.

Sau tiếng ra lệnh này, trong phòng lập tức có thêm một tiếng hít thở nặng nề.

Kế tiếp, có mấy tiếng vang cứ quanh quẩn bên tai của nó.

“Mé!”

Lòng Tế Cẩu ngứa ngáy, xuyên qua khe cửa nhìn vào nhưng tiếc là không nhìn thấy gì. Chó ta chỉ có thể sốt ruột, quanh quẩn ở cửa.

Không bao lâu, có tiếng kêu la điên cuồng, lồng lộng của nữ nhân truyền ra. Giống như xé rách yết hầu, vang vọng cả thư phòng.
Bình Luận (1)
Comment
Đại Lãn 6
Đại Lãn
Reader
3 Tháng Trước
Ai có thể giải thích cho t ngoan nhân là cái chi ko?
Trả lời
| 0