Chương 392: Duyên phận (3)
Chương 392: Duyên phận (3)
“Vâng!”
Huynh đệ họ Trình rất phấn khởi, cảm thấy rằng thời cơ đã đến.
Từ khi có được cơ duyên trùng hợp được làm quen với La Thiên Thiên, bọn họ gần như làm gì cũng xuôi chèo mát mái, mọi việc đều được như ý.
Nhoáng một cái đã mấy ngày trôi qua.
Ngày hôm nay, 2 huynh đệ Trình Thiên Ân lại lên phố Thiên Bảo mua sắm.
Tiết Nam Kiệt nói cho bọn họ biết rằng La Thiên Thiên thích bảo thạch hiếm, phân phó bọn họ tìm kiếm kỹ hơn.
Hai huynh đệ rất để tâm đến chuyện này nên mỗi ngày đều chạy đến phố Thiên Bảo.
Trùng hợp!
Ngày hôm đó, Trình Thiên Tích đang đi trên đường, ma xui quỷ khiến thế nào gã lại đi lệch xuống phía dưới, đúng lúc nhìn thấy trong một bên mặt của 1 người trong góc phố.
“Phương Tri Hành!!”
Trong khoảnh khắc đó, Trình Thiên Tích hơi hồi hộp, lộ vẻ như thể nhìn thấy quỷ.
“Chẳng phải hắn chết rồi ư, sao lại xuất hiện trong quận thành?”
Trình Thiên Tích cho rằng mình đã nhìn lầm nên đưa tay lên dụi mắt rồi ngẩng đầu lên nhìn thật kỹ.
Đúng rồi!
Người kia chính là Phương Tri Hành, bởi vì bên cạnh hắn có một con chó săn xấu quắc!
Trình Thiên Tích không khỏi nín thở, lặng lẽ bám theo bọn họ trong dòng người.
Sau đó, gã tận mắt thấy Phương Tri Hành đi vào trong Phong Ngâm các.
Trình Thiên Tích kinh ngạc, quay người chạy về tìm đại ca Trình Thiên Ân và kể rõ chuyện mình vừa phát hiện.
“Cái gì, Phương Tri Hành vẫn còn sống?”
Trình Thiên Ân kinh ngạc khó hiểu.
“Chẳng lẽ Phương Tri Hành đã giả chết ư?”
“Thế nhưng tại sao Phương Tri Hành vứt bỏ vị trí thống lĩnh đại nhân không làm mà chạy đến quận thành này?”
Trình Thiên Ân suy nghĩ miên man, lòng rối như tơ vò.
Trình Thiên Tích suy nghĩ và nói: “Ta đoán có thể là bí mật của Phương Tri Hành đã bị bại lộ nên hắn mới giả chết thoát thân, chạy đến trà trộn vào quận thành.”
Trình Thiên Ân cảm thấy có lý.
Hai huynh đệ tranh thủ đến Phong Ngâm các.
Đáng tiếc, Phương Tri Hành đã rời đi, bọn họ vừa bỏ lỡ.
Trình Thiên Ân tốn 1 khoản tiền mua được địa chỉ nơi ở của Phương Tri Hành từ ông lão râu trắng.
“Ích Hương trai, hình như là 1 hào trạch.”
Trình Thiên Tích càng lúc càng kinh ngạc: “Cái tên Phương Tri Hành này đúng là ghê gớm hơn chúng ta nhiều!”
Tâm trạng Trình Thiên Ân rất phức tạp, chần chừ hỏi: “Ta càng ngày càng không hiểu nổi Phương Tri Hành này, luôn có cảm giác hắn hơi tà dị, hay là chúng ta khoan hẵng đụng đến hắn.”
Trình Thiên Tích liền nói: “Đại ca, Phương Tri Hành càng tà dị thì càng chứng tỏ bí mật trên người hắn càng lớn, chúng ta càng nên đào sâu tìm hiểu.”
Trình Thiên Ân nghe xong, ánh mắt trở nên hừng hực, trầm ngâm nói: “Vậy chúng ta cẩn thận một chút, mượn lực lượng của thiếu môn chủ giúp chúng ta điều tra tình hình của Ích Hương trai.”
Trình Thiên Tích cười nói: “Ý kiến hay, Tiết Nam Kiệt một lòng chỉ nghĩ đến chuyện tạo danh tiếng trên võ hội Thanh Hà để tiện bề thu hút sự chú ý của La Thiên Thiên, chúng ta có thể lợi dụng điểm này.”
Trình Thiên Ân gật đầu nói: “Đúng, chỉ cần nói trong Ích Hương trai có 1 vị cao thủ thần bí có thể uy hiếp đến hắn, nếu Tiết Nam Kiệt nghe được thì nhất định sẽ phái người đi điều tra.”
Hai huynh đệ bàn bạc xong xuôi, trở về tổng bộ Thiết Sơn môn và đi gặp Tiết Nam Kiệt.
Trình Thiên Ân bẩm báo: “Gần đây trong thành có tin đồn nói là trong Ích Hương trai có 1 vị cao thủ đang ẩn núp, thực lực thâm bất khả trắc, có khả năng cướp lấy danh tiếng của mọi người trên võ hội Thanh Hà.
“Ích Hương trai?”
Tiết Nam Kiệt nhướng mày, hắn chưa từng nghe đến Ích Hương trai gì cả nên cũng không biết trong đó có 1 vị cao thủ đang tiềm ẩn.
Có điều, lời nói của Trình Thiên Ân đã thành công thu hút sự chú ý của Tiết Nam Kiệt, hắn liền phái thuộc hạ đi tìm hiểu rõ ràng.
Kết quả, thuộc hạ báo về: “Bọn thuộc hạ chỉ tra được trai chủ là Phương Mậu Phu, trừ cái tên ra thì không tra được bất cứ thông tin gì liên quan đến người này, hắn như thể chui từ dưới đất lên vậy.”
“Phương Mậu Phu là tên nào vậy?”
Tiết Nam Kiệt vô cùng kinh ngạc, lòng hiếu kỳ nổi lên, tặc lưỡi nói: “Chủ nhân của một tòa hào trạch mà lại thần bí như thế?”
Huynh đệ họ Trình không khỏi nhìn nhau.
Phương Mậu Phu chắc chắn là tên giả của Phương Tri Hành.
Trong quận thành tấc đất tấc vàng này, một tòa Ích Hương trai kia chắc chắn phải có giá trị hơn trăm vạn đồng tiền.
Khá lắm, tên Phương Tri Hành thế mà lại mua được hào trạch đấy, sao hắn làm được nhỉ?
Hai huynh đệ càng thêm chắc chắn rằng Phương Tri Hành đang cất giấu một bí mật kinh thiên động địa!
Tiết Nam Kiệt suy nghĩ cẩn thận, trầm ngâm nói: “Phương Mậu Phu lai lịch bất minh, thần bí khó lường, trước khi thăm dò rõ ràng lai lịch của người này, tốt nhất đừng tùy tiện trêu chọc.”
Đột nhiên, hắn vỗ đùi, cười đắc ý: “Ah có rồi! Chúng ta có thể tiết lộ tin tức này cho ‘Bành Hạo Lâm’ để hắn đi thăm dò thực lực của Phương Mậu Phu.”