Max Cấp Ngoan Nhân (Dịch)

Chương 427 - Chương 427: Lân Y (4)

Chương 427: Lân Y (4) Chương 427: Lân Y (4)

Phương Tri Hành khinh bỉ nói: “Bo bo giữ mình cái rắm ấy, không phải một tên trai bao à?”

Tế Cẩu còn muốn cãi lại.

Nhưng Phương Tri Hành không nói nhảm nữa, xoay người đi nhanh. Cậu đi qua mật đạo rời khỏi Ích Hương trai, lại từ phố bắc một đường chạy đi quận thành.

Cộp cộp cộp ~

Phương Tri Hành cưỡi khoái mã một đường lao nhanh, tiến lên hơn một trăm năm mươi dặm.

Phía trước bỗng nhiên xuất hiện một mảng lớn rừng Hắc Tùng.

Trong rừng lộ ra một quan đạo.

“Đây là cửa rừng Hắc Tùng...”

Phương Tri Hành thấy vậy, chợt quẹo vào trong rừng Hắc Tùng, tìm một nơi khuất khuất để buộc ngựa tốt.

Sau đó cậu đổi sang bộ áo đen, trùm đầu che mặt, lại trở về đầu đường, leo lên trên một cây đại thụ chờ đợi.

Thời gian trôi qua từng giờ...

“Giá!”

Đột nhiên, Phương Tri Hành nghe được một tiếng quát, tầm mắt ngưng tụ lại, liền nhìn thấy nơi xa có hai con khoái mã lao tới.

Hai người ngồi trên lưng ngựa mặc tăng bào màu nâu xanh, đầu trọc, vô cùng bắt mắt.

Đợi đến khi hai con mã chạy tới gần một ít, cẩn thận nhìn lại.

Lập tức nhìn thấy ngũ quan của hai người kia nhu hòa, rõ ràng là mặt phái nữ. Một người bộ ngực cao ngất, một người ngực như cái sân bay.

Phương Tri Hành nâng tay phải lên, giữa năm ngón bỗng nhiên xuất hiện hai thanh phi đao. Cậu vung nó ra.

Vụt vụt!

Hai con khoái mã vừa chạy đến đầu đường đột nhiên đâm đầu xuống đất, ngã lật về phía trước.

Hai ni cô kia vội vàng không kịp chuẩn bị, ngã bay ra ngoài theo.

Một ni cô bay người lên rồi rơi trên mặt đất, hai chân trượt về phía trước một đoạn.

Một người khác lăn ngay tại chỗ, trở mình lộn vài vòng mới dừng lại.

“Sư tỷ, tỷ không sao chứ?”

Ni cô trượt đi là người trẻ tuổi, ngũ quan tinh xảo đặc sắc, da thịt trắng như tuyết, vóc người xinh xắn thướt tha, bộ ngực khá lớn.

Ni cô rơi rất thảm là một phụ nhân trung niên, võ công qua quýt bình bình, bị ngã trầy da khắp người.

Ni cô trẻ tuổi đỡ sư tỷ dậy, quay đầu lại nhìn ngựa.

Vừa nhìn cái là kinh khủng cực kỳ, nét mặt của cô trở nên hoảng loạn, hít thở không thông nói: “Con ngựa chết rồi, bị người giết chết!”

Sư tỷ phản ứng kịp, ngắm nhìn bốn phía, ngạc nhiên nói: “Chẳng lẽ có sơn phỉ đánh cướp chúng ta?”

Phương Tri Hành không nhanh không chậm đi ra.

Đồng tử của hai ni cô hung hăng co rụt lại, mặt lộ vẻ sợ hãi.

Sư tỷ giơ thẳng một bàn tay, rung giọng nói: “Thí chủ, bọn ta là người xuất gia, không có vật gì trong người, chỉ có hai con ngựa này đáng giá ít tiền. Ngươi cứ việc cầm đi, hy vọng ngươi có thể buông tha cho bọn ta.”

Phương Tri Hành đáp: “Các ngươi ai là Minh Tịnh?”

Hô hấp sư tỷ cứng lại, biến sắc, đột nhiên chắn trước người ni cô tuổi trẻ, lấy dũng khí nói: “Chính là bần ni, xin hỏi thí chủ tìm bần ni có chuyện gì?”

Phương Tri Hành rút đao ra khỏi vỏ, trầm giọng nói: “Minh Tịnh là cô đúng không, ta tới giết cô.”

Cậu nâng đao bổ xuống.

Rầm rầm!

Tiếng phá không vang dội!

Đao uy vô cùng, trên mặt đất lập tức có thêm một khe rãnh thật sâu.

Hai ni cô thấy cảnh tượng như vậy sợ tới mức cả người run rẩy, không dám nhúc nhích.

Ni cô trẻ tuổi chỉ là một Đại Mãng cảnh nhưng trời sinh cô nhát gan, toàn thân đầy bản lĩnh nhưng trước giờ không dám chiến đấu với người khác.

Sư tỷ càng tệ hơn, chỉ từng luyện vài năm võ công, còn chưa phải là Quán Lực cảnh.

“Bần ni là Minh Tịnh, hy vọng thí chủ chỉ giết một mình ta, đừng thương tổn sư muội của ta.”

Sư tỷ hít ngược một luồng khí lạnh, run rẩy đi về trước hai bước, biểu cảm trên mặt từ sợ hãi dần dần biến thành dứt khoát kiên quyết chịu chết.

“Không!”

Đột nhiên, ni cô trẻ tuổi kêu lên: “Ta là Minh Tịnh, tỷ ấy là sư tỷ của ta Minh Tuệ, có chuyện gì cứ nhắm vào ta.”

Sư tỷ đẩy cô ra, nghiêm túc nói: “Đừng nghe muội ấy nói bậy, người xuất gia không nói dối, bần ni chính là Minh Tịnh.”

Phương Tri Hành lạnh lùng nói: “Trên người cô hẳn là mang theo lệnh bài thân phận, lấy ra đi.”

Cả người sư tỷ nhất thời cứng đờ.

Ni cô trẻ tuổi lập tức lấy ra một mộc bài từ trong ngực, hét lên: “Ở trong này, ngươi xem!”

Trong lòng Phương Tri Hành nhanh chóng sáng tỏ, thân hình nhoáng lên đột nhiên xuất hiện ở phía sau ni cô trẻ tuổi, nâng tay đánh xuống sau cổ của cô.

Toàn thân Minh Tịnh mềm nhũn, ngã vào trong lòng Phương Tri Hành.

“Ngươi, ngươi làm gì?” Sư tỷ sốt ruột.

Nhưng cô không làm được gì cả, trơ mắt nhìn Phương Tri Hành ôm lấy Minh Tịnh, lên xuống mấy lần biến mất trong rừng cây.

Phương Tri Hành đi đến bên cạnh ngựa, lấy ra một sợi dây thừng, trói gô Minh Tịnh rồi đặt ngang trên ngựa.

“Giá~”

Phương Tri Hành bắt đầu quất roi thúc ngựa chạy trở về.

Nhưng mà, Nhan thị tửu trang ở thành nam, cậu chạy từ thành bắc còn chở theo một người sống to đùng, không thể từ quận thành trực tiếp đi ngang qua, chỉ có thể vòng một đoạn đường.

Phương Tri Hành chạy đến một bến đò, tiêu tiền mua một chiếc thuyền có mái che, đặt ngựa và Minh Tịnh lên thuyền.
Bình Luận (1)
Comment
Đại Lãn 6
Đại Lãn
Reader
3 Tháng Trước
Ai có thể giải thích cho t ngoan nhân là cái chi ko?
Trả lời
| 0