Max Cấp Ngoan Nhân (Dịch)

Chương 428 - Chương 428: Quỳ Xuống

Chương 428: Quỳ xuống Chương 428: Quỳ xuống

Cậu khua thuyền xuôi dòng, theo gió vượt sóng, nhanh như một mũi tên xuyên mây.

Sức mạnh 12 vạn cân dùng để chèo thuyền, có thể không nhanh à?

Thuyền có mái che đi xa hơn 200 dặm thì ngừng bên bờ.

Phương Tri Hành ôm tuấn mã lên bờ, đặt Minh Tịnh lên ngựa.

“Ngươi, ngươi thả ta ra!”

Minh Tịnh đột nhiên mơ mơ màng màng tỉnh lại, không khỏi hoảng sợ kêu to.

Phương Tri Hành thấy vậy, nâng tay lên, muốn lần nữa đánh Minh Tịnh bất tỉnh.

Nhưng cậu bỗng nhiên thay đổi suy nghĩ, trên người Minh Tịnh sờ không kiêng nể gì.

“A ~”

Minh Tịnh nhất thời đỏ bừng mặt.

Không bao lâu, Phương Tri Hành tìm được một cái khăn tay, nhét vào miệng Minh Tịnh.

Cuối cùng cô đã yên tĩnh lại.

Phương Tri Hành tiếp tục chạy đi, từ một con đường nhỏ xuyên qua núi rừng, rất nhanh đã tới đường lớn.

Sau khi tìm được đường lớn, Phương Tri Hành lập tức lấy ra bản đồ xem kỹ, thông qua điểm mốc như núi non trùng điệp phụ cận xác nhận đại khái vị trí của mình.

“Không xa nữa...”

Phương Tri Hành nhìn mặt trời lặn ở chân trời, thầm thở phào.

Cậu không dám trì hoãn, nhanh chóng chạy đi, cuối cùng trước khi bầu trời tối đen đã đến tửu trang bên ngoài rừng cây.

“Tới rồi...”

Phương Tri Hành hít sâu, đối với nơi này, chuyện xảy ra hai ngày trước vẫn hiển hiện rõ ràng.

Cậu nhanh chóng thay hắc y che mặt, lúc này mới cưỡi ngựa tiến vào đường trong rừng.

Gần như lúc Phương Tri Hành đi ra 300m, trong rừng cây đột nhiên nhảy ra 3 bóng dáng là hai nam một nữ, chắn ở con đường phía trước.

Phương Tri Hành ngẩng đầu nhìn, đó là một ông lão lưng gù và hai người trung niên.

Trong tay ông lão lưng gù xách theo một thanh Trảm Mã đao, rõ ràng là một thanh trọng đao trông có vẻ cực kỳ nặng.

Một tráng hán trung niên khác thì mặt tròn to, hai mắt vô cùng hẹp dài, dường như híp thành một khe hở, sau đầu cột một cái bím đuôi ngựa.

Vừa nhìn, người này có vài phần ngốc nghếch đáng yêu.

Ngoài ra còn có một nữ tử trung niên, tuổi nhỏ nhất ước chừng khoảng hơn 30, dáng người thành thục đầy đặn, eo nhỏ thon gọn, đầy quyến rũ.

Tóc của cô tùy ý thả xuống lộ ra gương mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng, trong đôi mắt sâu thẳm lóe ra ánh sáng xa thẳm, khiến người ta kìm lòng không đậu nhớ tới cụm từ “U thanh tuyệt tuyệt” này.

Nữ tử mặc một cái áo choàng đỏ, bên hông giắt một thanh trường kiếm, đứng ở đó một tay chống nạnh, tư thế oai hùng hiên ngang hơn người.

“Hí hí~”

Phương Tri Hành lập tức dừng ngựa lại, không đợi cậu mở miệng, ông lão lưng gù kia đã hỏi: “Ni cô kia chính là con gái của tà tăng Phá Giới à?”

Phương Tri Hành đầu tiên là ngẩn ra, cúi đầu nhìn Minh Tịnh.

Quả nhiên, khi Minh Tịnh nghe thấy cái tên tà tăng Phá Giới này, hai tròng mắt trừng lớn, biểu cảm vô cùng bối rối.

Phương Tri Hành thấy thế, nhíu mày đáp: “Pháp danh của cô ta là Minh Tịnh.”

“Vậy đúng rồi.”

Khóe miệng của mỹ nữ hồng y cong lên, lạnh lùng cười như không cười nói: “Không hổ là La gia môn phiệt, ngay cả chuyện bí mật như tà tăng Phá Giới có một đứa con gái cũng biết rõ ràng.”

Ông lão lưng gù trả lời: “Mặc kệ nó, nhiệm vụ của chúng ta là ép lui tà tăng Phá Giới, đi, làm việc!”

Ông xoay người đi tới tửu trang, mặt tròn to và mỹ nữ hồng y nhắm mắt theo đuôi.

Phương Tri Hành thấy vậy xoay người xuống ngựa, khiêng Minh Tịnh vào.

Đoàn người đi tới ngoài cửa lớn của tửu trang.

“Khụ khụ!”

Ông lão lưng gù ho khan sắng giọng, trung khí hùng hồn, truyền khắp bốn phương tám hướng.

“Tà tăng Phá Giới, lăn ra đây!”

Ông lão lưng gù không chút khách khí hét lên.

Ngay sau đó!

Két két~

Cửu lớn tửu trang thong thả mở ra, phía sau cửa xuất hiện một hòa thượng đầu bóng lưỡng mặc áo cà sa, trong tay xách theo rượu hồ lô.

Đồng tử Phương Tri Hành hơi co lại, che Minh Tịnh ở trước người, tay phải nắm cổ của cô.

Ni cô này rất non nớt, làn da sờ vào vô cùng mịn màng.

“Hu hu~”

Minh Tịnh vừa nhìn thấy Tà tăng Phá Giới đột nhiên kích động hô to, thân thể cũng bắt đầu vặn vẹo giãy giụa, cái mông nhếch lên không ngừng ma xát chính giữa hai chân của Phương Tri Hành.

Tà tăng Phá Giới nâng mí mắt, ánh mắt đảo qua bỗng nhiên dừng trên người Minh Tịnh.

Cơ thịt trên mặt gã hơi cứng ngắc, trong đồng tử phun ra một tia căm giận ngút trời.

Ông lão lưng gù lặng lẽ cười nói: “Phá Giới, chúng ta đã lâu không gặp rồi.”

Tà tăng Phá Giới liếc mắt, không mặn không nhạt nói: “A di đà phật, ta còn nói là ai, hóa ra là ‘Quỷ Đao Lưng Gù’ Tân Triển Hồng.”

Ông lão lưng gù nâng ngón tay chỉ mặt tròn to hỏi: “Biết hắn là ai không?”

Tà tăng Phá Giới đáp: “Đừng đánh đố, ta không phải người của quận Thanh Hà các ngươi.”

Mặt tròn to cười ha ha, chắp tay nói: “Bỉ nhân Tùy Giới Phúc, ở đây hành lễ với ngài.”

Tà tăng Phá Giới trừng mắt nhìn, tặc lưỡi nói: “Không ngờ môn chủ Huyền Hỏa môn cũng đến rồi, thất kính thất kính.”

Gã lại chuyển hướng sang mỹ nữ hồng y, trực tiếp hỏi: “Thanh kiếm bên hông ngươi khá quen mắt, chẳng lẽ là Kim Xà kiếm?”
Bình Luận (1)
Comment
Đại Lãn 6
Đại Lãn
Reader
3 Tháng Trước
Ai có thể giải thích cho t ngoan nhân là cái chi ko?
Trả lời
| 0