Chương 429: Quỳ xuống (2)
Chương 429: Quỳ xuống (2)
Mỹ nữ hồng y chắp tay nói: “Tiểu nữ tử là Hạ Tịnh Nhàn đương gia của Kim Xà trại, bái kiến Phá Giới lão tiền bối.”
“Khó trách!”
Tà tăng Phá Giới gật đầu, giật mình nói: “Ngươi trông rất giống bà của ngươi, nhớ năm đó bà ấy là mỹ nhân tuyệt thế ảnh hưởng cả giang hồ.”
Mỹ nữ hồng y bình thản nói: “Ồ, không ngờ Phá Giới tiền bối lại từng gặp bà nội của ta, bà ấy chưa từng nhắc với ta về chuyện này.”
“Ha hả, gặp mặt một lần mà thôi.”
Tà tăng Phá Giới khoanh tay, uống một hớp rượu, không nhanh không chậm giải thích: “Khi đó bà ấy danh chấn võ lâm, ta chỉ là một vị tăng khổ hạnh, đơn giản là bà ấy nhìn thấy trên mặt ta có thứ dơ bẩn tặng khăn tay cho ta. Ta liền bị một đám người đánh tàn nhẫn còn bị ném vào trong hố phân không bò ra được, ta không thể không ăn phân chống đói, chịu khổ 7, 8 ngày, lúc này mới được sư phụ cứu ra.”
Lời này vừa nói ra!
Biểu cảm của mỹ nữ hồng y cứng đờ, im lặng không có gì để nói.
Không ai ngờ tà tăng Phá Giới hung danh hiển hách thế nhưng cũng có quá khứ chật vật không chịu nổi như thế.
Ông lão lưng gù chậc chậc hai tiếng, cười lạnh nói: “Phá Giới, chúng ta bớt nói chuyện phiếm, nói chính sự đi.”
Tà tăng Phá Giới đáp: “Có chuyện gì?”
Ông lão lưng gù trả lời: “Con gái của ngươi ở trong tay bọn ta, chỉ cần ngươi đồng ý lập tức rời khỏi quận Thanh Hà, không can thiệp vào chuyện nội bộ quận Thanh Hà nữa thì bọn ta sẽ thả con gái ngươi, thế nào?”
Tà tăng Phá Giới đột nhiên nở nụ cười, cười ha ha nói: “Ta nghĩ các ngươi có phải hiểu lầm gì rồi không? Ta đến quận Thanh Hà chỉ là muốn mua chút rượu ngon để uống, thuận tiện thăm con gái của ta. Chuyện nội bộ quận Thanh Hà liên quan quái gì đến ta?”
Ông lão lưng gù giật mình, cạn lời nói: “Vậy thì ngươi bảo vệ Nhan thị tửu trang, chỉ là vì mua rượu uống?”
“Bảo vệ Nhan thị tửu trang cái gì, ta chỉ là tới đây mua chút rượu uống mà thôi.”
Tà tăng Phá Giới buông tay, vẻ mặt oan uổng, bỗng nhiên gã nhớ tới cái gì, giật mình nói: “À đúng rồi, tối hai ngày trước ta bất ngờ đụng độ 5 tên trộm nhỏ, bọn họ cứ muốn tấn công ta, kết quả không biết làm sao, bọn họ không cẩn thận chết mất tiêu, chẳng lẽ các ngươi đến vì chuyện đó?”
Ông lão lưng gù, mặt tròn to và mỹ nữ hồng y nhìn nhau, trong lúc nhất thời kinh ngạc không thôi.
“Má!”
Phương Tri Hành hoàn toàn cạn lời, cậu đột nhiên nhớ tới lời nói của tà tăng Phá Giới từng nói đêm đó.
“Mấy nhóc con các ngươi đêm nay không may mắn cho lắm, đúng lúc đụng phải hòa thượng rượu thịt thích lo chuyện bao đồng là ta...”
Chẳng lẽ cậu và 4 huynh đệ Vi thị gặp phải tà tăng Phá Giới thuần túy là một chuyện ngoài ý muốn?
Đệt mợ xui dữ bây!
“Nếu đã như thế, chuyện dễ làm hơn rồi.”
Ông lão lưng gù cười ha ha: “Phá Giới, chỉ cần ngươi đồng ý không xen vào việc của người khác, bọn ta cũng không cưỡng ép ngươi rời khỏi quận Thanh Hà, ngươi muốn chơi thế nào cũng được, ngươi thấy thế nào?”
“Ừm, để ta nghĩ xem, suy nghĩ kỹ một chút...”
Tà tăng Phá Giới vuốt chòm râu, đột nhiên vỗ tay cười to, nói từng chữ một: “Thứ lỗi khó mà tuân theo.”
Ông lão lưng gù ngừng hô hấp, sắc mặt u ám, lạnh lùng nói: “Ngươi có ý gì?”
Tà tăng Phá Giới cười nói: “Hết cách rồi, con người ta thích xía vào chuyện người khác. Còn nữa, tại sao các ngươi cảm thấy dùng con gái của ta có thể uy hiếp được ta?”
Khóe miệng ông lão lưng gù co giật, giọng lạnh lẽo nói: “Ngươi muốn ép ta giết chết con gái của ngươi hả?”
“Ngươi có gan thử xem.”
Tà tăng Phá Giới nghiêng đầu cười lạnh nói: “Tân Triển Hồng ngươi có mấy ngàn tộc nhân, Huyền Hỏa môn của ngươi có rất nhiều đệ tử, Kim Xà trại ngươi cũng là một quần tộc khổng lồ, chỉ cần các ngươi dám động vào một sợi tóc của con gái ta, ta thề với Phật tổ nhất định diệt chín tộc của các ngươi.”
Cả người ông lão lưng gù run lên, sắc mặt buồn vui thất thường.
“Ha ha ~”
Mỹ nữ hồng y ngửa đầu cười lạnh nói: “Ta đã nói rồi, đối phó với cường nhân như vậy bắt cóc con gái của gã không có chút tác dụng nào, chúng ta vẫn nên so bản lĩnh thật sự đi.”
Bà thong thả rút trường kiếm bên hông ra, đó rõ ràng là một thanh bảo kiếm cấp 3 màu vàng ròng uốn lượn như rắn.
Kim Xà kiếm ra khỏi vỏ!
Lúc này, một tia nắng cuối cùng của hoàng hôn chiếu rọi trên thân kiếm, kiếm ảnh trên mặt đất xéo dài đột nhiên rơi xuống giống như có vô số con rắn độc đang điên cuồng uốn lượn.
Ông lão lưng gù thấy thế vung Trảm Mã đao lên, mũi đao chỉ mặt đất, bày ra tư thế kéo lê.
Mặt tròn to trầm mặc ít lời biểu cảm như một, khi cơ thịt trên người hắn phồng lên, làn da toàn thân trở nên đỏ bừng loé lên ánh sáng đỏ nhàn nhạt, đỉnh đầu lại hiện ra từng làn khói trắng giống như bốc cháy.
“Ha ha, cái này đúng rồi!”