Chương 430: Quỳ xuống (3)
Chương 430: Quỳ xuống (3)
Biểu cảm của tà tăng Phá Giới sung sướng, đắc ý cười nói: “Chơi nhiều âm mưu quỷ kế như vậy làm gì, chẳng lẽ những vương hầu tướng quân đó đều dựa vào một vài thủ đoạn cấp thấp để xưng vương xưng bá à?”
Lời còn chưa dứt, mỹ nữ hồng y chợt xông ra, kiếm quang chợt lóe, Kim Xà kiếm thẳng tắp đâm vào ngực tà tăng Phá Giới.
Tà tăng Phá Giới lui mạnh về.
Hai người một trước một sau tiến vào trong cửa lớn của tửu trang, tốc độ cực nhanh, dường như biến mất trong nháy mắt hơn nữa còn tạo ra cơn gió mạnh khủng bố.
Phương Tri Hành thấy hoa mắt, ngạc nhiên phát hiện ông lão lưng gù và mặt tròn to cũng không thấy.
Trước cửa lớn để lại 4 cơn lốc trên mặt đất còn đang xoay tròn tốc độ cao, rất lâu không ngừng.
Nháy mắt sau đó, ầm ầm ầm!
Tường cao của tửu trang đột nhiên từ trong đổ ra ngoài, giống như bị lũ lụt đẩy sập.
Vù vù!
Gió mạnh đủ để xé rách làn da theo đó thổi tới, bụi đất cuồn cuộn, cát bay đá chạy.
Vô số đá vụn, gạch ngói vụn gào thét bay đến!
Phương Tri Hành không chút nghĩ ngợi, ôm lấy Minh Tịnh chạy đi.
Má nó, cậu đột nhiên từ người bắt cóc Minh Tịnh, biến thành người phải bảo vệ Minh Tịnh.
Nếu Minh Tịnh chết, người đầu tiên tà tăng Phá Giới giết tất nhiên là cậu!
Cũng may, cậu phản ứng nhanh, khinh công cũng cực kỳ tốt, không khiến một khối phế tích nào đập lên người.
Sau khi Phương Tri Hành trốn xa, cậu quay đầu lại nhìn.
Chỉ thấy Nhan thị tửu trang to lớn đã sụp đổ, khói đặc cuồn cuộn, ánh lửa nổi lên bốn phía giống như tận thế.
Tiếng va chạm vang dội giống như tiếng sấm rung trời chuyển đất.
Trong không khí, từng đợt sóng xung kích mắt thường có thể thấy được liên tục không ngừng khuếch tán bốn phương tám hướng.
Phương Tri Hành thấy tình hình như vậy liền buông Minh Tịnh ra, cởi dây thừng, không nói một lời xoay người lên ngựa rồi cưỡi ngựa rời đi.
Minh Tịnh vẫn chưa hết sốc, ngơ ngác nhìn Phương Tri Hành lại quay đầu nhìn Nhan thị tửu trang, trong nhất thời không biết làm sao.
Vù!
Bỗng nhiên, một tiếng phá không bén nhọn vang lên.
Phương Tri Hành ngồi trên lưng ngựa bỗng rút đao ra khỏi vỏ, bổ về phương hướng sau đầu.
Cheng~
Một mũi tên đánh bay ra ngoài!
Mắt Phương Tri Hành lạnh lẽo nhìn lại, một bóng dáng đi ra từ sau một cây đại thụ bên đường, trong tay đang cầm một cái nỏ.
“Chậc chậc, ngươi thật cảnh giác.”
Bóng người đó là một nam tử trung niên, dáng người cao khoảng 2m, to lớn vạm vỡ, trên đỉnh đầu đội một cái kim cô, râu quai nón đầy mặt.
Hắn tùy tay vứt nỏ, thân hình nhoáng lên, đột nhiên đi tới phía trước cản đường Phương Tri Hành.
Khóe miệng Phương Tri Hành nhếch lên, mở miệng hỏi: “Ngươi là ai?”
Nam tử trung niên lạnh nhạt nói: “Phi Ưng môn, Hà Thế Hựu.”
Vẻ mặt Phương Tri Hành khó hiểu, vốn chưa từng nghe nói về tên này.
Cũng may, đối phương đúng lúc bổ sung một câu: “Ta dốc sức dưới trướng Điền công tử Điền Thái Hưng.”
Trong lòng Phương Tri Hành nhanh chóng sáng tỏ, nhàn nhạt nói: “3 đồng bọn của ngươi cũng có thể ra ngoài rồi.”
Trong lòng Hà Thế Hựu giật mình, sắc mặt không khỏi u ám.
Không ngờ vừa rồi Phương Tri Hành chỉ là nhìn lướt qua, đã phát hiện hắn còn có 3 đồng bọn.
Đây là nhãn lực gì?!
Vù vù vù!
Ba bóng dáng nhảy ra từ trong rừng cây, chia làm trái phải đứng phía sau, bao vây Phương Tri Hành.
Hà Thế Hựu lành lạnh cười, mở miệng nói: “Ta biết ngươi là người dốc sức cho La gia, chỉ cần ngươi bó tay chịu trói, thành thật nói rõ, bọn ta đảm bảo ngươi không chết.”
Phương Tri Hành cười lạnh nói: “Tương tự, ta cũng có thể nói cho ngươi nghe. Chỉ cần 4 các ngươi quỳ xuống cầu xin tha thứ, thành thật nói rõ, ta cũng có thể đảm bảo các ngươi không chết.”
“Tự tìm chết!”
Hà Thế Hựu giận tím mặt, 2 tay vừa lắc tức thì hóa thành móng vuốt sắc bén của chim ưng.
Chỉ thấy hắn lăng không vọt lên, hai đầu cánh tay giao nhau trước ngực, song trảo chia hai bên trái phải vung ra, sát ý sôi sục.
Nhưng bỗng nhiên!
Hình ảnh trước mắt hắn mờ ảo, người áo đen che mặt ngồi trên lưng ngựa bỗng biến mất.
Gió mạnh gào thét!
Một bóng đen cao lớn như ma quỷ đột nhiên thoáng hiển hiện trước mặt hắn!
Phù!
Hà Thế Hựu hô hấp khựng lại, mái tóc bị gió mạnh thổi bay phấp phới ra sau đầu.
Ngay sau đó, 2 cánh tay của hắn chùng xuống!
Móng vuốt sắc bén giao thoa đang vung quét bỗng không động đậy được!
“???”
Hà Thế Hựu giật mình kinh hãi, trong lòng chấn động kịch liệt, khi hắn cúi đầu nhìn thì con ngươi không khỏi co rút mãnh liệt.
Lúc này, hắn mới phát hiện 2 cổ tay của mình bị 2 bàn tay to giữ chặt.
Một cỗ cự lực giáng lên thân thể Hà Thế Hựu làm cho hắn bị đè ép xuống mặt đất.
Một tiếng ‘rầm’ vang lên!
Toàn thân Hà Thế Hựu chấn động, 2 chân cắm thật sâu xuống lòng đất như thể đang cấy mạ vậy.
“Gì vậy…”
Hà Thế Hựu kinh hãi, mặt biến sắc, ánh mắt chớp động đối mặt với đôi mắt lạnh lẽo.
“Chỉ có khí lực 9 vạn cân mà ngươi phách lối cái rắm!”