Chương 483: Ngũ Cầm (2)
Chương 483: Ngũ Cầm (2)
Ngay lập tức, Phương Tri Hành bỗng mở mắt ra, đứng thẳng dậy.
“Hửm???”
Lăng Triệu Dũng giật nảy mình, hốt hoảng lùi lại.
Phương Tri Hành đứng thẳng dậy, dáng người càng lộ vẻ hùng tráng khôi ngô, thân thể cũng cao hơn, có khi phải đến hơn 2,7 mét nhưng tỉ lệ thân thể lại không cân đối giống như quái vật dị dạng vậy, cảm giác áp bức phát ra càng khiến người ta kinh ngạc và run sợ.
Lăng Triệu Dũng há mồm trợn mắt, một nỗi kinh hãi dâng lên trong lòng, ánh mắt cũng hiện rõ sự bất an mãnh liệt.
“Phù~”
Phương Tri Hành thở mạnh 1 hơi, siết chặt nắm đấm, tức thì cảm nhận được khi lực vượt 4 vạn cân dâng lên cuồn cuộn.
[Phòng ngự•Viên mãn]
[Kỹ năng bộc phát:Mình Đồng Da Sắt (Lv3)]
“Ngươi… chẳng lẽ ngươi là yêu ma?”
Lăng Triệu Dũng không rét mà run, hoảng sợ đến mức biến dạng, bỗng khàn giọng quát to lên.
Phương Tri Hành nhếch khóe miệng, ánh mắt dữ tợn, cười lạnh và nói: “Yêu ma thích ăn thịt người, ngươi cảm thấy yêu ma sẽ hứng thú với cái thân xác già cỗi của mình ư?”
Lăng Triệu Dũng không phản bác được.
“Hừm, giờ đến phiên ta!”
Phương Tri Hành nhìn chằm chằm Lăng Triệu Dũng, bước 1 bước đến trước mặt ông ta.
Bóng thân thể cao lớn bao trùm lên cả người Lăng Triệu Dũng.
“Bây giờ ta sẽ để cho ngươi chiêm ngưỡng thật sâu sắc xem ta có trẻ trung như thế nào.”
Phương Tri Hành đưa tay phải lên, ngón tay trỏ nhô ra nhẹ nhàng vạch 1 đường.
Xoẹt xoẹt~
Áo của Lăng Triệu Dũng bị xé rách, trên ngực ông xuất hiện thêm 1 vết máu.
Ông ta kinh hãi, siết chặt nắm đấm, một quyền đảo ra.
Quyền phong rắn chắc đấm trúng ngực Phương Tri Hành.
Thế nhưng cậu không hề nhúc nhích tí nào.
Ngược lại, Lăng Triệu Dũng lập tức cảm nhận được 1 cỗ lực phản chấn cuốn ngược lại, chấn động lên cổ tay ông khiến nó uốn cong kịch liệt.
“Rắc~”
Cổ tay phải của Lăng Triệu Dũng bị bẻ gãy, cảnh tượng giống như lấy trứng chọi đá, gieo gió gặt bão.
“Chỉ vậy thôi à?”
Phương Tri Hành chẳng thèm ngó tới, ngón trỏ nhanh chóng huy động trên thân thể Lăng Triệu Dũng.
Gần như ngay lập tức, trên thân thể ông ta xuất hiện hơn 10 vết cắt ẩn hiện.
Nhưng vết thương không sâu.
Chỉ ở mức vừa chảy máu ra.
Từng tia máu tươi chậm rãi len lõi chảy ra.
Lăng Triệu Dũng không hiểu cậu đang nghĩ gì, hoảng sợ nói: “Muốn giết thì cứ giết, ngươi muốn làm cái gì vậy?”
Phương Tri Hành chỉ cười lạnh dữ tợn, đưa tay đẩy người ông.
Lăng Triệu Dũng lùi lại mấy bước, lưng đụng vào cái vạc lớn, sau đó nhẹ nhàng nhấc chân lên khỏi mặt đất và xoay người.
Một tiếng bốp, Lăng Triệu Dũng ngã lộn nhào vào trong vạc.
Chỉ một thoáng, máu của ông lan ra trong vạc nước lớn.
Từng con đỉa to lớn lần theo mùi máu tươi bò tới và bám vào vết thương.
Đỉa Khát Máu có độc nên khi cắn người sẽ khiến người đó đau đớn tột cùng.
“A á~”
Lăng Triệu Dũng đứng lên, đau đớn la to, trước ngực, sau lưng, trên đùi, giữa 2 chân, khắp nơi trên người ông đều là những con đỉa bám lên, mặc ý hút máu của ông.
Lăng Triệu Dũng nắm lấy con đỉa trước ngực, dùng sức kéo ra.
Xoẹt xoẹt!
Khi con đỉa bị giật xuống, đồng thời một miếng da thịt cũng bị kéo xuống theo.
Lăng Triệu Dũng tức thì đau đớn đến không muốn sống.
Thế nhưng, loại dị thú cấp 1 như con đỉa này có đạo sinh tồn rất đặc biệt.
Chúng lập tức bài tiết dịch nhờn khiến toàn thân trở nên trơn nhẵn như là thuốc cao da chó dính chặt trên thân Lăng Triệu Dũng.
“Xuống đi!” Lăng Triệu Dũng chịu đựng cơn đau nhức kịch liệt, dùng hết thủ đoạn để kéo nó vài chục lần, lúc này mới giật được con đỉa thứ 2 xuống.
Có điều, ông vẫn có mấy phần can đảm, nghiến răng kiên trì, lần lượt kéo từng con đỉa trên thân thể ra.
Chỉ vài lần, mình mẩy ông đầy thương tích.
Sắc mặt Lăng Triệu Dũng trắng bệch, cả người kiệt sức gần như sắp chết.
Thế nhưng cơn đau nhức kịch liệt trên người ông không hề biến mất, ngược lại càng ngày càng đau đớn, thân thể không chịu nổi co quắp dữ dội, có cảm giác sống không bằng chết.
Ông nhìn Phương Tri hành thở hổn hển, mỗi nỗi hối hận dâng lên trong ánh mắt.
Hối hận rồi!
Ông hối hận vì đã trêu chọc tên sát tinh này!
Rõ ràng ông đã hạ nhiều độc như vậy rồi mà…
Phương Tri Hành thích thú nhìn Lăng Triệu Dũng, vỗ tay khen ngợi: “Ta phải khá khen cho ngươi, khát vọng sống sót của ngươi thật sự rất mạnh mẽ.”
Lăng Triệu Dũng mở mắt ra, nỗi sợ hãi khủng khiếp hiện lên trên khuôn mặt.
Ông phát ra tiếng kêu thảm như xé rách yết hầu: “Đừng mà!”
Trong tầm mắt ông, Phương Tri Hành lại lần nữa đưa tay đẩy.
Tùm~
Lăng Triệu Dũng lại rơi vào chiếc vại khác.
Khi ông đứng lên thì không có gì bất ngờ càng có nhiều con đỉa bám trên thân thể ông.
Lần này, Lăng Triệu Dũng triệt để tuyệt vọng, đứng bất động trong vạc để mặc cho đỉa hút máu của mình.
Thế nhưng tiết tấu của Đỉa Khát Máu lại chậm rãi.
Bởi vì theo tập tính của Đỉa Khát Máu, chúng sẽ không lập tức giết chết con mồi mà chỉ chậm rãi hút máu và hành hạ con mồi đến chết.
Lăng Triệu Dũng biết điều đấy nhưng biết làm sao?