Chương 528: Trở mặt (3)
Chương 528: Trở mặt (3)
Ngô Hồng Thu cười nói: “Ta nói biến mất không phải là lặng lẽ biến mất mà là đường hoàng biến mất.”
Đổng Mẫn Châu chần chừ nói: “Ví dụ để hắn lấy danh nghĩa làm ăn chạy tới nơi khác, trốn thật xa?”
Ngô Hồng Thu bật cười nói: “Nếu quận trưởng đại nhân hoặc La Thản Chi thật sự muốn truy xét ngọn nguồn, Phương Mậu Phu trốn đến nơi nào cũng vô dụng, hắn phải chết!”
Đổng Mẫn Châu hít thật sâu rồi thở dài: “Phương Mậu Phu là một thanh đao tốt, làm việc đáng tin cậy khiến ta cực kỳ yên tâm.”
Ngô Hồng Thu nói: “Ta sẽ đền cho ngươi 2 viên Phá Hạn đan, người tài giỏi như Phương Mậu Phu, ngươi muốn bao nhiêu có bấy nhiêu.”
Đổng Mẫn Châu nở nụ cười: “Vậy phải làm sao để hắn đường hoàng biến mất?”
Ngô Hồng Thu nhếch miệng lên nói: “Ngươi còn nhớ vụ án Thẩm Chí Việt bị giết không? Hung thủ là người nuôi dị thú như thú cưng, Phương Mậu Phu vừa hay phù hợp với đặc điểm này.”
Đổng Mẫn Châu trợn mắt nói: “Ngươi muốn mượn đao giết người ư? Thẩm gia không ngốc, nếu hung thủ thật sự là Phương Mậu Phu thì lẽ nào bọn họ không tra ra được?”
Ngô Hồng Thu nói: “Ngươi yên tâm, ta sẽ đích thân nhờ Thẩm gia hỗ trợ, dù Phương Mậu Phu không phải hung thủ thật sự thì bây giờ hắn cũng chính là hung thủ.”
Đổng Mẫn Châu nhẹ gật đầu, bóp cổ tay nói: “Tiếc cho 1 nhân tài.”
Ngô Hồng Thu tặc lưỡi cười nói: “Không, tiếc cho 1 gã trai tráng, hắn là trai cưng ở Linh Tu hội của ta đấy.”
Đổng Mẫn Châu sáng mắt lên, tặc lưỡi: “Thật hay giả, hắn ghê gớm lắm à?”
Ngô Hồng Thu che miệng cười, tỉ mỉ kể lại.
…
…
Nhoáng một cái đã đến chạng vạng tối.
Phương Tri Hành ngồi yên trong thư phòng, trong lòng ôm hy vọng.
Không lâu sau, Hồng Diệp bước vào thư phòng, trên tay cầm 1 túi giấy dầu, nhẹ nhàng nói: “Trai chủ, vừa rồi có người đột nhiên nhét thẳng cái này vào cổng, phía trên có viết tên của ngài.”
Phương Tri Hành mở túi giấy dầu ra, phát hiện bên trong là 1 chiếc khăn tay.
Nhìn kỹ khăn tay này, Phương Tri Hành không khỏi giật nảy mình.
Trông nó rất quen, cực kỳ quen mắt!
Cậu chắc chắn đã từng thấy chiếc khăn tay này.
Cậu giơ chiếc khăn tay lên, cảm giác vô cùng mượt mà.
Trên chiếc khăn tay nồng nặc mùi thơm quen thuộc.
Phương Tri Hành quay cuồng, trong đầu hiện lên 1 nữ tử kêu đau đớn.
Cậu mở khăn tay ra, 1 tờ giấy từ bên trong rơi ra ngoài.
“Mau trốn đi, ngươi bị sắp đặt thành hung thủ sát hại Thẩm Chí Việt, tối nay sẽ bị Thẩm gia tru sát.”
Phương Tri Hành chấn động, nụ cười khổ hiện lên trên mặt, cảm xúc thất vọng lớn lao nuốt chửng cậu.
Dù cậu đã dự đoán được kết quả này nhưng trong lòng vẫn cảm thấy rất khó chịu.
Hắn ném tờ giấy và chiếc khăn tay vào trong chậu than, đốt trụi.
Hồng Diệp thấy vậy, lo lắng nói: “Trai chủ, chẳng lẽ…”
Phương Tri Hành gật đầu: “Ta đã bị đại công tử và đại phu nhân vứt bỏ rồi, bây giờ ta phải lập tức chạy trốn.”
Hồng Diệp thay đổi sắc mặt, định nói câu gì.
Người gác cổng chạy tới bẩm báo: “Trai chủ, bên ngoài có 1 vị khách muốn cầu kiến ngài.”
Hồng Diệp quay người đi ra ngoài.
Sau một lúc lâu, cô vòng trở lại nói khẽ: “Vị khách bên ngoài cho đại phu nhân phái tới.”
Phương Tri Hành trầm mặc, gật đầu nói: “Mời vào.”
Một lát sau, vị trung niên áo xanh thong thả bước vào thư phòng, thoạt nhìn giống như 1 tiên sinh dạy học, tạo cho người khác có cảm giác vừa nho nhã lại khôn khéo.
“Bỉ nhân là Đặng Tam Thọ, bái kiến Phương trai chủ.” Trung niên áo xanh chắp tay.
Phương Tri Hành nói thẳng: “Đại phu nhân có dặn dò gì, hãy nói thẳng.”
Đặng Tam Thọ nghiêm mặt nói: “Phương trai chủ, đại phu nhận niệm tình ngài lập nhiều công, lòng thành được chứng giám nên cố ý phân phó Đặng mỗ đến giúp ngài.”
Phương Tri Hành tò mò hỏi: “Giúp thế nào?”
Đặng Tam thọ móc ra 1 cái bình sứ để lên bàn, hờ hững nói: “Trong bình có 1 viên thuốc, sau khi ngài ăn hết sẽ rời khỏi thế gian không chút đau đớn.”
Nghe xong lời này, Hồng Diệp nghẹn ngào, đứng yên tại chỗ.
Phương Tri Hành thản nhiên nói: “Nếu ta không dùng thuốc thì sao?”
Đặng Tam Thọ thở dài: “Vậy ngài sẽ bị Thẩm gia truy sát và chết càng thảm hại hơn thôi, bởi vì ngài chính là hung thủ thật sự giết hại Thẩm Chí Việt, dù ngài giết hay không giết hắn thì ngài cũng là hung thủ.”
Phương Tri Hành nhếch khóe môi, bình thản nói: “Xin hãy thay ta cảm ơn ý tốt của đại phu nhân nhưng Phương mỗ trước giờ rất cứng đầu nên muốn đánh cược 1 lần.”
Đặng Tam Thọ tỏ vẻ giễu cợt, im lặng lắc đầu: “Tùy ngài.”
Phương Tri Hành liếc nhìn Hồng Diệp, hỏi: “Đại phu nhân có nhắc tới Hồng Diệp không?”
Đặng Tam Thọ liền nói: “Ngài yên tâm, Hồng Diệp sẽ được gọi trở về bên cạnh đại phu nhân, tuyệt đối không bạc đãi cô ta.”
Phương Tri Hành gật đầu, đứng lên nói: “Ta còn có việc phải làm nên không tiễn.”
Đặng Tam Thọ nhìn chằm chằm Phương Tri hành, nhếch miệng cười lạnh: “Ừm, ngươi hãy tự chăm sóc bản thân.”
Hắn xoay người rời đi.
“Trai chủ, sao lại thành thế này?” Hồng Diệp nghẹn ngào khóc rống, lệ rơi đầy mặt.