Max Cấp Ngoan Nhân (Dịch)

Chương 559 - Chương 559: Kinh Hãi (3)

Chương 559: Kinh hãi (3) Chương 559: Kinh hãi (3)

“Ủa, vậy sẽ là ai chứ?”

Đổng Mẫn Châu cau mày, trong lúc nhất thời khó có thể hiểu được.

Đang nghĩ ngợi thì một thị nữ chạy tới, bẩm báo nói: “Đại phu nhân, Ngô tiểu Thư cầu kiến.”

Trong lòng Đổng Mẫn Châu vui vẻ, bèn nói: “Mau mau cho mời.”

Không bao lâu sau, Ngô Hồng Thu mặc bộ váy trắng nện bước liên tục, chậm rãi tiến vào gian phòng.

Hai người hảo khuê mật ngồi xuống nói chuyện phiếm.

Đổng Mẫn Châu cười hỏi: “Sao lại đột nhiên tới tìm ta?”

Ngô Hồng Thu hơi im lặng, thở dài nói: “Haizz, sự tình của Phương Mậu Phu trở nên có chút phiền toái.”

Đổng Mẫn Châu không hề cảm thấy bất ngờ, gật đầu nói: “Ta có nghe nói một số lời đàm tiếu, khó phân thiệt giả. Lại nói, ngươi biết Cố Kính Chương đã xảy ra chuyện gì không?”

Ngô Hồng Thu liền nói: “Các loại dấu hiệu cho thấy, Cố Kính Chương đã ngộ hại.”

Đổng Mẫn Châu hít sâu một hơi, tâm thần rung động.

Tuy Cố Kính Chương không phải đệ tử môn phiệt nhưng gã là nghĩa tử của Thẩm Ngọc Đường, cũng là tâm phúc được tín nhiệm nhất.

Cố Kính Chương ngộ hại, đối với khắp cả Thẩm gia chính là một hồi cơn lốc.

Ngô Hồng Thu than thở: “Ta cũng không ngờ mọi chuyện sẽ biến thành như vậy. Theo lý thuyết là Phương Mậu Phu không thể nào giết Cố Kính Chương được, nhưng cũng không có bất kỳ dấu hiệu gì cho thấy bên cạnh Phương Mậu Phu có cao thủ bảo hộ.”

Đổng Mẫn Châu không khỏi hỏi: “Thẩm gia có động tĩnh gì không, bọn họ sẽ không bó tay với tên Phương Mậu Phu này đấy chứ?”

“Đương nhiên là không rồi.”

Ngô Hồng Thu tỉ mỉ nói: “Động tác của Thẩm gia không chậm, đã phái cao thủ lao tới bến đò Lô Vĩ. Đồng thời Phùng gia cũng sai người của Hắc Hổ môn bày ra thiên la địa võng ở bến đò Lô Vĩ!”

“Cái gì, Phùng gia cũng dây vào rồi á?” Đổng Mẫn Châu lên tiếng kinh hô.

Ngô Hồng Thu cười khổ nói: “Hết cách rồi, Phùng gia sợ chuyện của Phương Mậu Phu và Phùng Giai Dao bị tiết lộ, vô cùng muốn diệt khẩu. Ngay cả ta cũng không khuyên được.”

Đổng Mẫn Châu lắc đầu nói: “Hừ, giấu đầu lòi đuôi, Phùng gia gấp gáp như vậy, trái lại chọc người hoài nghi.”

Ngô Hồng Thu bất đắc dĩ than thở: “Lúc này Phùng gia ra tay dưới danh nghĩa trợ giúp cho Thẩm gia. Chỉ cần Phương Mậu Phu bị xử tử, tất cả sẽ gió êm sóng lặng.”

...

Rầm ~ rầm ~~

Trời chiều đẹp vô hạn, ánh nắng chiều chiếu rọi trên mặt sông, một mảnh vàng óng ánh óng ánh.

Thuyền nhỏ vung mái chuyền, xuôi theo chiều gió lướt thật nhanh trên mặt sông.

Tế Cẩu buồn chán cực kỳ, nằm úp sấp ở đầu thuyền căng gió.

Bỗng nhiên nó ngẩng đầu, mắt chó nhìn chằm chằm vào nơi xa nhắc nhở: “Phương Tri Hành, bên kia có con thuyền nhỏ, tốc độ rất nhanh, đang lao về phía chúng ta.”

Phương Tri Hành ngẩng đầu liếc nhìn. Cậu ngừng chèo thuyền, đứng dậy, lập tức chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu.

Không bao lâu sau, thuyền nhỏ thực sự lao đến thẳng tắp, tới gần trăm mét thì lại đột nhiên giảm tốc độ, chậm rãi tới gần.

Trên mui thuyền hiện ra một bóng người, cầm quạt giấy trong tay, tiêu sái phe phẩy.

Phương Tri Hành nhìn chăm chú, kinh ngạc nói: “Bành công tử, không ngờ Phương mỗ lại gặp được ngươi ở đây.”

Người đứng ở đầu thuyền kia rõ ràng là Bành Hạo Lâm. Hắn nở nụ cười tươi, chắp tay nói: “Hahaha, Phương trai chủ, ba ngày không gặp mà cái nhìn hoàn toàn khác hẳn luôn nha.”

Sau một hồi hàn huyên, hắn trực tiếp hỏi: “Có phải Cố Kính Chương đã chết rồi không?”

Phương Tri Hành kinh nghi trả lời: “Gã ta đã chết à? Ta vẫn luôn chạy trối chết, đã rất lâu rồi không nhìn thấy gã.”

Bành Hạo Lâm cười nói: “Ngươi nói ngươi không biết, ta tin ngươi, cũng xin ngươi tin tưởng ta một lần.”

Hắn giơ tay chỉ về phía trước: “Ta biết ngươi muốn đi đến bến đò Lô Vĩ, nhưng chỗ kia đã bị Hắc Hổ môn bày ra thập diện mai phục.”

Hắn lại chỉ hướng phía sau, nghiêm túc nói: “Cao thủ Thẩm gia phái ra đang đuổi theo, tiền hậu giáp kích, ngươi tuyệt đối không thể chạy trốn, chắc chắn phải chết, trừ phi...”

Hắn thu hồi quạt giấy, đưa tay ra, vẻ mặt chân thành nói: “Chỉ cần ngươi đi theo ta, ta sẽ bảo vệ ngươi không chết. Lúc này khắp thiên hạ cũng chỉ có ta nguyện ý giúp đỡ ngươi, có năng lực giúp đỡ ngươi!”

Phương Tri Hành buồn cười trong lòng, lắc đầu nói: “Đa tạ ý tốt của Bành công tử, nhưng Phương mỗ đã định trước là người bỏ mạng. Cho dù rơi vào trong tay ai, dù sao đều là một chữ chết!”

“Nói hay lắm!”

Bành Hạo Lâm trái lại vui vẻ trong lòng, chân thành nói: “Ngươi là người thông minh, biết rõ ràng thế cục, ta cũng không nhiều lời với ngươi nữa.

Ngươi rơi vào kết cục như thế, tất cả đều là do Ngô gia, Đổng gia, còn có Phùng gia làm hại.

Dù sao ngươi cũng sẽ chết, tại sao ngươi không kéo thêm mấy người làm đệm lưng nhỉ?

Bành gia ta có thể giúp ngươi báo thù rửa hận, cho ngươi cuộc đời thoải mái trước khi chết, thậm chí thỏa mãn mọi yêu cầu của ngươi, thế nào?”

Phương Tri Hành cười ha hả, lắc đầu nói: “Điều kiện của ngươi nghe rất không tệ, nhưng Phương mỗ còn chưa có sống đủ, ta muốn liều một phen.”
Bình Luận (1)
Comment
Đại Lãn 6
Đại Lãn
Reader
3 Tháng Trước
Ai có thể giải thích cho t ngoan nhân là cái chi ko?
Trả lời
| 0