Max Cấp Ngoan Nhân (Dịch)

Chương 817 - Chương 818: Trảm Rắn (2)

Chương 818: Trảm rắn (2) Chương 818: Trảm rắn (2)Chương 818: Trảm rắn (2)

Nhưng không ngờ hắn lại bị người ta giết, bảo vật cũng bị cướp đi, đến bây giờ ta vẫn không biết là ai giết hắn.”

Phương Tri Hành nhếch mày nói: “ƯỨm, nguy hiểm chắc chắn sẽ có, nhưng huynh không cần quá lo lắng, 3 chúng ta phân công rõ ràng, huynh và Nghiêm Cảnh Phong ở trong tối, ta ở ngoài sáng, 3 người liên thủ làm thật lớn.”

Phàn Thu Lai nghiêm túc nói: “Lão đệ thật sự nguyện ý gánh chịu nguy hiểm lớn đến vậy à?”

Phương Tri Hành cười ha ha: “Ta lấy thêm chút lợi nhuận, lão ca không có ý kiến chứ?”

“Nếu như vậy thì...”

Phàn Thu Lai cười ha ha, vỗ bắp đùi nói: “Vậy thì tốt quá, tính thêm ta với!"

Trong lòng của Phương Tri Hành vui vẻ, phấn chấn nói: “Được, vậy ta đi trước, đến Đại Châu đợi huynh.” Phàn Thu Lai cười nói: “m ừm, sau khi ta thu xếp ổn thỏa sẽ đi tụ họp với đệ. À đúng rồi, ta đã liên lạc được một người bán bảo vật thuộc tính Thủy mà đệ cần, trong tay đối phương có “Nhất Nguyên Trọng Thủy'!”

Hai mắt của Phương Tri Hành lập tức sáng lên, “Nhất Nguyên Trọng Thủy” vô cùng quý giá, tinh túy nằm ở “trọng lượng”, một giọt có đến mấy vạn cân.

Nếu nhập Nhất Nguyên Trọng Thủy vào trong Vạn Nhân đao, nhất định có thể thăng cấp trọng lượng của thân đao, tiện đà tăng cường lực công kích. Mà bản thân của Phương Tri Hành là hệ Cự Hùng, binh khí tiện tay nhất chính là trọng đao.

“Được!”

Vẻ mặt của Phương Tri Hành chờ mong, đáp lại: “Làm phiần lão ca rồi.”

“Ừm, đợi tin tốt của ta đi.”

Phàn Thu Lai cất tiếng cười.

Hai người họ kết thúc cuộc trò chuyện.

Tế Cẩu lại gần, truyền âm đến: “Nên đi rồi, mày giết chết thế tử điện hạ, khả năng đã kinh động đến Sắc An Vương, chúng ta phải mau chạy thôi.” Phương Tri Hành gật đầu, hiện tại cậu quả thật là không còn sức đối chiến với Sắc An Vương.

Vì vậy, cậu và Quân Dao cưỡi lên trên lưng Tế Cẩu, chạy đi nhanh như chớp.

Rất nhanh, bọn họ trốn ra khỏi quận Hô Đà, lặng lẽ tiến vào quận Lưu Giang, càng đi càng xa.

Vương phủ!

Sắc An Vương đang nhắm mắt dưỡng thần đột nhiên rùng mình, vẻ mặt thay đổi kịch liệt!

Một luồng hàn ý đến từ chỗ sâu ở huyết mạch!

“Khoan Kỷ con ta, chết rồi?” Sắc An Vương ngây ra, sau đó phát giác được gì đó, tầm mắt nhìn về phương xa.

“Người đâu!”

Sắc An Vương đứng bật dậy, gấp giọng hét lớn.

Cơ Tương Quân bước nhanh đến, quỳ một chân trên mặt đất nói: “Vương gia...”

Cô vẫn chưa dứt lời thì Sắc An Vương đã dặn dò: “Mau đi điều tra Cơ Khoan Kỷ đi đâu rồi?”

Cơ Tương Quân không rõ, nhưng vân đáp lại: “Rõ!”

Chỉ chốc lát, cô vòng trở lại bẩm báo: “Bẩm vương gia, thế tử điện hạ tra được tung tích của Phương Tri Hành, đã đi theo đại tổng quản Khâu Vô Lương ra ngoài, đi từ hôm qua, hôm nay vẫn chưa về.” “Phương Tri Hành!”

Sắc An Vương giận tím mặt, tròng mắt nứt ra, ngửa mặt lên trời quát âm lên: “Ta tha cho ngươi một con đường sống, vậy mà ngươi lại giết con tal”

“Cái gì...”

Cơ Tương Quân trợn tròn mắt, Phương Tri Hành giết Cơ Khoan Kỷ? Chùa Thanh Lương. Nhà cũ La gia Chỉ mấy ngày ngắn ngủi, căn nhà cũ La gia trải qua một phen sửa đổi, thay mấy tấm bảng, chuyển mấy tượng Phật vào. Phủ đệ sang trọng nhanh chóng biến thành chùa miếu vô cùng khí phái.

Không đổi tên, vẫn là chùa Thanh Lương.

Nhưng lúc này, chùa Thanh Lương không còn chút lạnh lẽo nào nữa, mà tráng lệ, đông như trẩy hội.

Rất nhiều người tin Phật đến đây thắp nhang cầu nguyện, hy vọng đưa đứa trẻ nhà mình vào chùa tập võ.

Cũng có rất nhiều nhân sĩ giang hồ nghe danh mà đến, muốn gặp Tịnh Minh đại sư có uy danh hiển hách. Nghe đồn Tịnh Minh đại sư là cường giả Bách Ngưu cảnh, Phật pháp cao thâm, hơn nữa ông còn thích giải đáp nghi vấn cho người ta.

Có rất nhiều võ giả sau khi nhận được chỉ điểm của Tịnh Minh đại sư, tu vi tăng lên mạnh mẽ.

Người người đều nói Phật hiệu vô biên, tuyên dương Phật hiệu phổ độ chúng sinh.

Mà La gia cứ như đã thành lịch sử, bị lãng quên một cách nhanh chóng.

Người đi trà lạnh, cũng chỉ có thế. Một con bò trắng cõng một nữ tử bịt mắt thong dong đi đến chùa Thanh Lương.

“A di đà Phật, lão nạp cung nghênh Dạ phán quan.”

Tịnh Minh đại sư đích thân ra nghênh đó, có vẻ mặt tươi cười. “Không dám nhận.”

Dạ Tử Tuyền nhảy xuống lưng bò, đáp lễ lại đúng mực, than thở: “Phật môn vận may cao chiếu, ngăn cản cũng không đỡ nổi.”

Tịnh Minh đại sư cười nói: “Dạ phán quan cớ gì nói ra lời này?”

Giọng điệu của Dạ Tử Tuyền phức tạp: “Thế tử điện hạ bị người ta giết, đại sư đoán xem là ai làm?”

Tịnh Minh đại sư thay đổi sắc mặt, sau đó chắp tay trước ngực, niệm Kim Cang Kinh.

Bàn sơn. Du Châu!

Đam Châu và Đại Châu thật ra vốn không sát nhau.

Theo bản đồ, Đam Châu và Du Châu là hàng xóm.

Du Châu có hình bầu dục, phần đuôi vươn ra một cái râu

Râu đó là một dãy núi khổng lồ, tên là Bàn sơn.

Bên cạnh dãy núi Bàn sơn là Đam Châu, phía dưới là Đại Châu. Phương Tri Hành có thực lực mạnh mẽ, Tế Cẩu có thể năng khiếp người, nên 2 người họ không đi đường vòng.
Bình Luận (1)
Comment
Đại Lãn 6
Đại Lãn
Reader
3 Tháng Trước
Ai có thể giải thích cho t ngoan nhân là cái chi ko?
Trả lời
| 0