Max Cấp Ngoan Nhân (Dịch)

Chương 818 - Chương 819: Trảm Rắn (3)

Chương 819: Trảm rắn (3) Chương 819: Trảm rắn (3)Chương 819: Trảm rắn (3)

Vẽ một đường thẳng trên bản đồ, sau đó gặp núi trèo núi, gặp nước lội qua sông.

Nùi cao trùng điệp sông lớn hồ lớn ở nhân gian, cho dù có mạo hiểm cỡ nào, cho dù chim bay khó lọt thì hoàn toàn không ngăn cản được bước chân của Phương Tri Hành và Tế Cầu.

Vì vậy, bọn họ đã dùng tốc độ nhanh nhất rời khỏi Đam Châu, tiến vào Du Châu.

Lúc này!

Tế Cẩu lướt qua đỉnh Bàn sơn cao mất nghìn mét, phóng mắt nhìn đi, Đại Châu cứ như là gần trong gang tấc.

Cả đường Phương Tri Hành đầu quan sát địa hình, hàng lông mày dần nhíu lại. “Tế Cẩu, mày có phát hiện không?” Cậu truyền âm đến.

Tế Cẩu thè đầu lưỡi, hà hơi nói: “Phát hiện cái gì?”

Phương Tri Hành vội vàng nói: “Thế giới chỗ chúng ta có khả năng không phải là tinh cầu.”

Tế Cẩu hơi ngây ra, rồi kinh ngạc nói: “Thật hay giả vậy, không phải tỉnh cầu à?”

Người trên địa cầu cũng là dùng thời gian rất lâu mới ý thức được hình cầu của thế giới.

Ví dụ, lúc đội thuyền đại dương lái đến, người đứng bên bờ sẽ nhìn thấy cột buồm trước.

Nhưng Phương Tri Hành lại không phát hiện hiện tượng tương tự ở thế giới này.

Trao đổi tỉnh thần, Tế Cẩu nhanh chóng vọt xuống Bàn sơn, mang theo vô số tuyết bay.

Âm đùng đùng!

Tuyết đọng trên đỉnh núi đột nhiên đổ xuống, nhanh chóng hình thành tuyết lở, một khi phát ra thì không thể vẫn hồi.

Tuyết lở hợp thành mảng, chậm rãi lan tràn ra, phạm vi rất rộng.

“bùi”

Tế Cấu cạn lời, tuyết lở rõ ràng là do nó dân đến.

Mà nó không phải là trượt thẳng xuống núi, mà tiến hành nghiêng dọc theo dãy núi. Điều này sẽ dẫn đến, nó nhất định sẽ đụng phải tuyết lở ở phía trước. Trong lúc nhất thời, Tế Cầu phải dùng sức lực chạy như điên. Phương Tri Hành thấy vậy thì siết chặt Vạn Nhân đao, tiến về phía trước rồi chém ra.

Soạt!

Một luồng đao cương dài mấy trăm mét phóng ra ngoài, cuồn cuộn về phía trước.

Thoáng chốc, tuyết lở bị một đao chém thành 2.

Tuyết chảy trên đỉnh núi, đảo ngược lại!

“Hay!” Tế Cẩu vui mừng, nó cấp tốc chạy ra khỏi phạm vi tuyết lở.

Bất tri bất giác, hai người một chó tiến vào Đại Châu, cả chặng đường không có chút rung động nào cả. Trạm đầu tiên mà bọn họ đến Đại Châu là quận thành Đại Sơn.

Dựa theo ước định, Phương Tri Hành đợi Nghiêm Cảnh Phong và Phàn Thu Lai ở nơi này.

2 ngày sau có người chạy đến, đúng là Phàn Thu Lai đến trước một bước. “Lão đệ, xem ta mang thứ tốt gì cho đệ này!”

Phàn Thu Lai cười ha ha, giơ chiếc bình lớn trong tay lên lắc lư. Tiếng nước nhộn nhạo!

“Nhất Nguyên Trọng Thủy!” Phương Tri Hành không khỏi mừng rỡ, không kịp chờ đợi mà nhận lẫy. [1, Gom đủ 1 món bảo vật thuộc tính Ngũ Hành (Đã hoàn thành.)] “Được được được!”

Phương Tri Hành không kìm được vui mừng, cuối cùng cũng gom đủ Ngũ Hành.

Mà điều kiện 2 cũng không khó hoàn thành, cần dùng máu tươi của cậu ngầm Vạn Nhân đao 3 ngày là được.

Nói làm là làm.

Phương Tri Hành chuẩn bị một bồn tắm tương đối lớn, rồi đặt Vạn Nhân đao ở phần đáy.

Sau đó cậu đâm xuyên qua tim, phóng máu vào trong, cho đến khi bao phủ thân đao mới thôi.

2 ngày sau, Nghiêm Cảnh Phong cuối cùng cũng chạy đến.

“Thật ngại quá, đến muộn rồi!”

Vẻ mặt Nghiêm Cảnh Phong áy náy: “Ta có không ít kẻ thù ở Đại Châu, để không kinh động đến bọn họ, ta đã vòng con đường rất xa.”

“Không sao!”

Phương Tri Hành và Phàn Thu Lai tỏ ra là đã hiểu.

3 người họ ngồi xuống nói chuyện. Sắc mặt của Nghiêm Cảnh Phong nghiêm lại, trịnh trọng nói: “Để ta giới thiệu sơ lược tình hình của Đại Châu với các ngươi.”

“Đại Châu có 'nhất tông nhất vương.”

“Nhất tông tất nhiên là Ngũ Hành tông, là đại môn phái siêu cấp, cây lớn rễ sâu.”

“Nhất vương là chỉ 'Xích Minh Vương', vương gia đương triều, tôn sùng đạo môn, có nghe đồn lúc ông ta còn trẻ từng tu hành ở Ngũ Hành tông.”

“Nhất tông nhất vương trấn áp quần hùng, toàn bộ Đại Châu đầu cúi đầu nghe lệnh.”

“Ngoại trừ điều này, các ngươi cần phải chú ý, khắp Đại Châu đều là tà giáo, tuy đa số bách tính thờ phụng Đạo giáo, nhưng bản thân Đạo giáo tốt xấu lẫn lộn, cộng thêm có rất nhiều tông giáo không nói rõ được, dẫn đến chướng khí mù mịt.”

“Tà giáo...”

Phương Tri Hành yên tĩnh lắng nghe, có hơi có tò.

Phàn Thu Lai gật đầu nói: “Ừm, tà đã sớm nghe qua giáo thịnh hành ở Đại Châu.”

Phương Tri Hành không khỏi cười nói: “Chỉ là tà giáo chẳng có gì ghê gớm cả.”

“Không đâu!”

Nghiêm Cảnh Phong vội vàng lắc đầu, nghiêm túc nói: “Môn chủ Đạo môn tu Dương Thần, phụ tu pháp thân.

Mà Dương Thần chẳng những có thể thoát khỏi gông cùm xiềng xích thân thể, ngao du thiên địa, không gò bó, còn có tác dụng vô cùng vi diệu.

Như đi vào giấc mộng gọi hồn, vọng khí, hô mưa gọi gió, thăm dò tương lai, quan sát và đoán vận mệnh... Chính bởi vì Dương Thần có tác dụng kỳ diệu, gần như không gì là không làm được, nên mấy tà ma ngoại đạo, thậm chí là người trong chính đạo, một khi thăng cấp đến Bách Ngưu cảnh sẽ vọng tưởng xưng thần, thu hút lượng lớn tín đồ, thông qua cắn nuốt khí vận của tín đồ để làm lớn mạnh bản thân.”
Bình Luận (1)
Comment
Đại Lãn 6
Đại Lãn
Reader
3 Tháng Trước
Ai có thể giải thích cho t ngoan nhân là cái chi ko?
Trả lời
| 0