Máy Móc Toàn Cầu Tiến Hóa (Dịch Full)

Chương 191 - Chương 191 - Tâm Cơ Thâm Trầm (2)

Chương 191 - Tâm Cơ Thâm Trầm (2)
Chương 191 - Tâm Cơ Thâm Trầm (2)

Xem ra lúc trước mình cướp được danh tiếng đã làm cho tên này ghi hận, vậy mà lại dùng loại thủ đoạn này đối phó hắn.

Rõ ràng.

Những người phụ trách này đang khiếp sợ thân phận của La Thiên Thắng, không dám dễ dàng đắc tội.

Hơn nữa nơi này lại thuộc về quân đoàn số 1, càng không ai dám làm hắn mất mặt.

Chỉ sợ hắn muốn đi cùng bộ đội tiền tuyến sẽ không dễ dàng như vậy.

- Ngươi cũng nghe thấy chứ? Bọn họ đều nói tiền tuyến bên kia rất nguy hiểm, ta khuyên ngươi nên đến khu vực hẻo lánh một chút thì tốt hơn, cấp độ quái vật ở những nơi đó tương đối thấp, thích hợp với ngươi hơn.

La Thiên Thắng chậm rãi nói, trong mắt mang theo một tia khinh thường.

Muốn đấu với hắn.

Ngươi vẫn còn non lắm.

Thân là cư dân thượng tầng, hắn so với ai cũng hiểu rõ tầm quan trọng của thân phận và quyền thế.

Đặc biệt là trong khu vực này.

Chỉ cần hắn lên tiếng thì sẽ không ai dám nhận Lâm Dạ.

Muốn đi tiền tuyến có thể.

Vậy thì tự mình đi bộ xuyên qua khu vực biến dị trùng điệp đi, hoặc là cút ra khỏi địa bàn của bộ đội người máy số 1, đi các khu vực nông thôn khác phát triển.

Đến lúc đó tài nguyên thu được khẳng định không thể so sánh với khu A bên này, cũng coi như là hung hăng ngăn chặn Lâm Dạ trưởng thành, còn có thể kiểm tra tính cách của Lâm Dạ.

Nếu như hắn vì chuyện này bộc phát là người dễ cáu kỉnh, vậy thì không cần tiếp tục xem trọng nữa.

Bởi vì người bị cảm xúc khống chế là người dễ đối phó nhất.

Thậm chí cũng không cần hắn tự mình động thủ.

Tuy nhiên.

Ngoài dự liệu của La Thiên Thắng chính là chờ đợi bộc phát trong tưởng tượng cũng không có, ngược lại chờ tới một tiếng chất vấn.

- La Thiên Thắng, ngươi không cảm thấy làm như vậy rất mất mặt à?

Âm thanh từ xa truyền đến.

Thẩm Ngưng Ngọc một tháng không gặp, xuất hiện cùng đội ngũ tân sinh của học viện khu D, đang chậm rãi chạy tới bên này.

Vẻ mặt La Thiên Thắng vốn đang đắc ý lại trở nên ngưng trọng, không khỏi quay đầu nhìn lại.

- Thì ra là người của học viện khu D? Chẳng lẽ bên các ngươi không có chiến sự à?

Tứ đại học viện Người Máy liên kết tương ứng với bốn đại khu, đại biểu cho thể diện của đại khu, quan hệ cạnh tranh lẫn nhau đã sớm không còn là một ngày hai ngày.

Hơn nữa vốn đều là người trẻ tuổi nên sức lựa dồi dào, xuất hiện mâu thuẫn cũng là đương nhiên.

Mọi người học viện khu D sao có thể nghe không ra ý trào phúng trong lời nói của La Thiên Thắng, vẻ mặt nhất thời trở nên khó coi.

- Đúng là chiến tranh ở khu D chúng ta ít đó là bởi vì có các tiền bối ở tiền tuyến cố gắng, không giống như một số người chỉ biết trốn ở phía sau ăn cơm khô, còn muốn cho chúng ta đặc biệt tới đây trợ giúp.

Thẩm Ngưng Ngọc lạnh lùng nói.

Một tháng không gặp mà khí thế cả người cô trở nên sắc bén hơn rất nhiều.

Hiển nhiên trong khoảng thời gian này trên chiến trường được tôi luyện không ít, cũng dần dần có khí phách của con gái Thẩm gia.

La Thiên Thắng đương nhiên biết lời này là nhằm vào hắn, ánh mắt lóe lên một chút, nhưng không có chút ý tức giận nào.

Cho dù hắn có ngốc đến đâu cũng không thể vì loại chuyện này mà trở mặt.

- Ha ha, lời này của Thẩm đại tiểu thư cũng có chút lạ, ta chẳng qua là xuất phát từ lòng tốt muốn nhắc nhở vị huynh đệ Lâm Dạ này mà thôi, nếu Thẩm đại tiểu thư đã nói như vậy thì ta cũng không uổng phí lòng tốt này nữa.

Nói xong, có thâm ý nhìn Lâm Dạ một cái, sau đó phất tay mang theo đội ngũ phía sau rời khỏi, thật giống như chưa từng xảy ra chuyện gì.

Tất cả mọi người nhìn chằm chằm vào bóng lưng của hắn.

Mãi cho đến khi hắn biến mất không thấy nữa, lúc này Thẩm Ngưng Ngọc mới đi tới trước mặt Lâm Dạ, thấp giọng nói:

- La Thiên Thắng này rất âm hiểm, sau này ngươi phải cẩn thận, đừng để vẻ bề ngoài của hắn đánh lừa.

Tuy rằng cô không sinh sống ở khu D, nhưng đều có điều tra đối với những đối thủ cạnh tranh của học viện Người Máy khác, cho nên cô rất hiểu rõ đối với tính cách của La Thiên Thắng.

- Yên tâm đi, ta tự có chừng mực.

Lâm Dạ mỉm cười nhìn chăm chú vào phương hướng La Thiên Thắng rời khỏi.

Theo hắn thấy, La Thiên Thắng này đúng là có tâm cơ, nhưng không nhiều lắm.

Cho dù xuất phát điểm có cao hơn nữa, dù sao cũng mới hơn hai mươi tuổi mà thôi, phương diện đối nhân xử thế còn quá non nớt, làm việc có chút quá vội vàng.

Nếu đổi lại là hắn trước khi không nắm chắc triệt để tiêu diệt uy hiếp của kẻ thù, tuyệt đối sẽ không dễ dàng bại lộ địch ý.

Những đóa hoa từ nhỏ sống trong nhà kính, quả nhiên vẫn là thiếu bị xã hội này đánh đập, ngay cả quyền thế cũng đùa bỡn không rõ.

Có lẽ tương lai có thể bằng vào tài nguyên địa vị hùng hậu mà trưởng thành thành một tên mưu mô thâm sâu, nhưng không phải hiện tại.

Nghĩ đến đây, Lâm Dạ cuối cùng thu hồi ánh mắt, nhìn sang một bên:

- Nhìn các người như vậy là định đi tiền tuyến à?

- Ừm, trong khoảng thời gian này cơ bản tất cả đệ tử đều đã thăng từ trung cấp trở lên, học viện để chúng ta đi qua đó rèn luyện một chút, làm một ít nhiệm vụ đơn giản đề thăng tín chỉ.

Thẩm Ngưng Ngọc gật đầu nói.

- Ngươi yên tâm, có ta ở đây, bọn họ không dám không cho ngươi đi, bằng không ta sẽ trực tiếp báo lên trên.

Nói xong, cô không khỏi nhìn về phía người phụ trách kia, ánh mắt sắc bén, thật giống như là nói với hắn vậy.

Ngay cả các phi công phòng ngự cao và to trong đội ngũ cũng nhao nhao đứng ra, cả đám trợn tròn mắt.

- Nói không sai, các người dám làm khó Lâm Dạ thử xem!

- Ngay cả đại ca ta mà cũng dám ngăn cản, có tin ta lập tức báo cáo các người hay không?

- Coi như một mình ta, ta cũng không tin người họ La kia có thể một tay che trời.

- Không cho phi công trung cấp đi tiền tuyến, vậy có phải chúng ta cũng không thể đi hay không?

Những người này, tất cả đều là lần trước tấn công U Linh Cá Voi cùng với Lâm Dạ.

Tuy rằng thời gian không dài, nhưng để cho bọn họ có sự phát triển rất lớn, thậm chí có người trước xông lên hàng đầu báo danh tân sinh rồi trở thành phi công phòng ngự được hoan nghênh, trước kia tuyệt đối không dám tưởng tượng điều này.

Bình Luận (0)
Comment